BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 117

- Này anh, - nó nói, - khi nào anh phải về nhà ăn trưa? Anh có vội lắm
không? Có ai đợi anh ở nhà không?
- Anh ấy à? Không, chả có ai đợi anh hết!- Tôi nói. Và đó là sự thật hiển
nhiên.- Thế sao?
- Bọn mình đi trượt băng ở Radio City đi.- Đấy, những ý nghĩ tuyệt diệu
của nó là như vậy đấy.
- Trượt băng ở Radio City ư? Ngay bây giờ?
- Một tiếng thôi cũng được, không hơn đâu. Anh không muốn sao? Dĩ
nhiên,
nếu anh không muốn…
- Chả có lẽ anh đã nói không muốn?- Tôi nói.- Tốt thôi. Nếu em muốn.
- Anh thực sự có muốn không? Nếu không thì thôi, không cần. Em thì thế

nào c ũng được. Cái đõ rõ quá!

- Ởđó, họ cho mượn những chiếc váy ngắn tuyệt vời.- Sally nói.- Tuần
trước

Janne Kalts đã mượn rồi đấy.
Hóa ra vì v ậy mà nóng ruột đến đó. Nó muốn khoe mẽ trong cái váy

ngắn chết dẫm chỉ che vừa đủ mông.

Tóm l ại, bọn tôi tới đó, mượn giày trượt, Sally mặc váy xanh, che mỗi

cái mông, nhún nhảy. Nhưng cái váy lại hợp với nó hết sức, phải công nhận
như vậy. Và bạn đừng có nghĩ là nó không hiểu điều đó. Nó cố tình đi phía
trước tôi để tôi thấy nó có bộ mông tròn đẹp ra sao. Phải công nhận là mông
nó đúng như vậy.

Nh ưng nực cười nhất là ở cái sân trượt khốn kiếp này, bọn tôi trượt tồi

hơn tất cả. Đúng vậy, tồi nhất! Thật kinh khủng! Sally bị sái mắt cá chân, vì
quệt vào mặt băng. Có lẽ, không chỉ dáng vẻ nó trông cực kỳ ngu xuẩn mà
nó còn rất đau đớn, có trời biết được. Ít nhất tôi cũng bịđiều đó hành hạ. Giá
các bạn thấy bọn tôi lúc đó! Tởm lợm hơn là có đến cả hai trăm đứa khốn
kiếp đứng nhìn- lũ chúng thì chả có gì để làm, chỉđứng nhìn kẻ khác ngã.
- Có lẽ, nếu em muốn, chúng ta vào bar kiếm cái bàn nhỏ và uống gì đó
chút
đỉnh đi, - cuối cùng tôi bảo nó.
- Ồ, anh nghĩ hay đấy!- Đơn giản là nó bị hành hạ khiếp quá. Hành hạ dã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.