BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 139

nhưng chỉ móc những mảnh vụn ra khỏi bao giấy, nhét vào túi áo. Chả còn
gì cứu vãn được nữa, nhưng tôi không muốn vứt đi. Tôi đi dọc công viên.
Bóng tối ởđây thật khủng khiếp.

C ảđời tôi sống ở New York và biết rõ công viên trung tâm này như lòng

bàn tay mình. Từ nhỏ tôi đã trượt băng trên đôi giày trượt có bánh, rồi đi xe
đạp ởđấy
- thế mà tôi không tài nào tìm nổi cái hồ nhỏ. Tôi biết rành rành - nó ở gần
Cửa

Nam, nh ưng không sao tìm ra nổi. Có lẽ tôi say hơn mình tưởng. Tôi

cứđi mãi, trời tối hơn, và mỗi lúc càng khủng khiếp. Tôi không gặp phải ai
hết, lạy Chúa, có lẽ tôi sẽ nhảy dựng lên vì sợ nếu chẳng may gặp phải kẻ
nào. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được cái hồ. Nhưng chả có lũ vịt nào ởđó.
Tôi đi vòng quanh hồ suốt lượt, thiếu chút nữa thì ngã xuống đó, nhưng
không thấy một con nào. Tôi nghĩ, có thể chúng đang ngủ bên bờ, trong các
lùm cây, nếu vẫn còn ởđây. Chút nữa tôi lộn cổ xuống nước, vậy mà chả tìm
ra nổi con vịt nào.

Cu ối cùng tôi ngồi xuống ghế băng, chỗđó không đến nỗi tối tăm lắm.

Tôi run như một thằng khốn nạn, tócở gáy biến thành những que băng nhỏ
dù đã đội mũ săn. Tôi phát hoảng, bỗng nhiên tôi bị sưng phổi rồi chết thì
sao? Tôi hình dung cả triệu thằng giảđối đến dựđám tang tôi. Cả ông nữa,
ông từ Detroit đến, ông thường gào lên tên đường phố, khi tôi đi xe buýt
cùng ông, còn các bà cô sẽ chạy lại - chỉ riêng các bà cô tôi đã có đến năm
chục người, và tất tật đều là cặn bã. Sẽ có một đám đông khổng lồ, chả có
thể nói thêm được điều gì nữa. Tất tật bọn họđã bổ nhào đến khi Allie chết,
cái lũ chết giẫm ấy. Anh D.B kể, có một bà cô ngu xuẩn, mồm tứ thời bốc
mùi, cứ khóc mãi rằng thằng bé nằm ngoan quá. Tôi không có ởđó, lúc đó
tôi nằm viện vì cứa phải tay sâu quá, buộc phải chữa chạy.

Còn lúc này t ự nhiên tôi lại nghĩ mình sẽ bị sưng phổi, tóc hoá thành

băng hoàn toàn và tôi sẽ chết. Tôi thấy thương bố mẹ. Nhất là mẹ, bà vẫn
chưa kịp trấn tĩnh sau cái chết của Allie. Tôi hình dung bà đứng mãi không
biết cất quần áo và đồ thể thao của tôi vào đâu. Chỉ có một điều an ủi tôi,
người ta sẽ không để em gái tôi đến dựđám ma chết giẫm của tôi, vì nó còn
quá nhỏ. Một sự an ủi duy nhất. Nhưng rồi tôi lại hình dung thấy cảđoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.