BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 140

người quái quỷấy vùi tôi trong nghĩa địa, đặt tôi lên tảng đá có khắc tên.
Xung quanh rặt thây ma. Phải, vừa mới chết, họđã vùi ngay bạn xuống đất!
Chỉ còn một hy vọng, khi tôi chết sẽ tìm được một người thông minh và hắn
sẽ quẳng tôi xuống sông. Quẳng đâu cũng được, miễn là đừng có bị ném
vào cái nghĩa địa ngàn lần đáng nguyền rủa ấy. Lại còn đến viếng thăm bạn
mỗi chủ nhật, đặt hoa lên bụng bạn nữa. Cùng một trò vớ vẩn chết giẫm!
Người chết thì cần quái gì hoa cơ chứ? Ai còn cần đến chúng?

Lúc tr ời đẹp, cha mẹ tôi thường ra nghĩa địa đặt hoa lên mộ Allie. Tôi

đi cùng họ hai lần rồi thôi. Thứ nhất chả vui vẻ gì khi phải thấy nó trong cái
nghĩa trang đê tiện này. Nó nằm đó, xung quanh toàn thây ma cùng bia kỷ
niệm. Khi có nắng thì không sao, nhưng cả hai lần, chúng tôi ởđó, tự nhiên
trời bắt đầu mưa. Không thể chịu nổi. Mưa rơi thẳng xuống mộ, xuống đám
cỏ mọc trên bụng thằng bé. Mưa như trút nước. Tất cả những người thăm
mộ bỗng chạy ra xe như phát cuồng, bật rađiô rồi phóng đến một nhà hàng
khá giả nào đó ăn trưa. Với ai cũng có thể làm như vậy được, trừ Allie của
tôi. Thật đê tiện không chịu nổi. Tôi biết, ở ngoài đó, chỉ có thân xác nó,
còn linh hồn nó đã lên trời, nhưng tôi vẫn không chịu đựng nổi. Tôi không
muốn nó nằm đó chút nào. Các bạn không biết nó chứ, nếu biết thì đã hiểu
cho tôi. Khi trời nắng, thì không đến nỗi não, nhưng trời chỉ nắng khi trời
muốn mà thôi.

R ồi bỗng nhiên, để khỏi nghĩđến chứng sưng phổi, tôi móc tiền ra đếm,

dù đèn đường hầu như chả có. Tôi còn cả thảy ba đô, tôi đã phung phí cả
một gia tài từ lúc rời Pencey. Tôi lại gần hồ, lần lượt thả từng đồng xuống
chỗ nước không đóng băng. Tôi không biết mình làm thếđể làm gì, có lẽđể
lãng quên mọi ý nghĩ về bệnh sưng phổi và cái chết. Nhưng tôi không quên
nổi.

Tôi l ại nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra với Phoebe khi tôi có kết cục khủng

khiếp thế. Dĩ nhiên, nghĩđến chuyện này thật ấu trĩ. Nhưng tôi đã không thể
dừng lại được. Con bé đối xử với tôi rất tốt. Nó yêu tôi thực sự. Tôi không
tài nào vứt bỏ được những ý nghĩ ngu xuẩn chết giẫm ấy ra khỏi đầu óc và
cuối cùng quyết định làm việc này, về nhà nhìn nó dù sau đó có thể thực sự
bị sưng phổi rồi chết. Chìa khoá nhà tôi có mang theo người, và tôi định
hành động như sau, mò vào nhà thật khẽ rồi nói với Phoebe dù chỉ một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.