BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 181

- Đồđạc của em, - nó nói. – Emđi cùng anh. Được không ? Anh sẽ cho emđi
cùng chứ ?
- Gì kia ? – Tôi su ýt ngã khi nó nói câu ấy. Thật đấy, đầu óc tôi quay
cuồng,
tôi đến ngất xỉu mất.
- Em xách va li ra cầu thang phía sau để Charlene không nhìn thấy. Không

n ặng đâu. Trong này chỉ có hai áo đầm, đôi giầy, đồ lót, tất và những

thứ lặt vặt. Anh thử nhấc lên xem. Va li nhẹ lắm, nào, nhấc thửđi. Cho em
đi theo anh với, Holden ! Được không anh ?
- Không, không được. Câm đi !

Tôi c ảm thấy sắp ngã khuỵu xuống và ngất đi. Tôi tuyệt nhiên không

muốn

quát : « Câm đi ! », nhưng, ôi, lại thấy mình sắp ngất.

- Sao lại không được ? Em xin mà, cho emđi với... Nào, Holden ! Em sẽ

không qu ấy rầy anh đâu, em chỉđi cùng anh, vậy thôi ! Nếu anh muốn,

em sẽ bỏ lại áo đầm, chỉ mang theo...
- Mày sẽ không mang theo gì hết. Và cũng không đi đâu. Tao đi một mình.
Câm đi!
- Nào, Holden, em xin mà! Em rất, rất, rất ngoan, thậm chí anh sẽ không
nhận thấy…
- Mày sẽ chẳng đi đâu hết. Câm đi, nghe thấy không! Đưa vali đây!

Tôi gi ật vali khỏi tay nó. Tôi muốn phết đít nó một cái quá chừng. Chỉ

một

chút n ữa là tôi đánh nó, thực đấy. Nhưng bỗng nhiên nó òa khóc.

- Thế mà tao lại nghĩ mày sửa soạn đi đóng kịch. Tao nghĩ mày sửa soạn đi

đ óng Benedict Arnold trong vởđó – tôi nói. Giọng tôi trở nên dữ tợn,

ghê tởm. – Mày định giở trò gì thế, hả? Không muốn đóng kịch nữa hay
sao?

Th ế là nó càng khóc dữ hơn, còn tôi thậm chí lại thấy mừng. Tự nhiên

tôi muốn khóc hết nước mắt. Tôi giận nó khủng khiếp, chính vì nó sẵn sàng
từ chối vai kịch đểđi với tôi.
- Đi, - tôi nói, lại bắt đầu leo thang vào viện bảo tàng. Tôi quyết định gửi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.