BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 37

phòng, dĩ nhiên, phải mất một lúc khá lâu. Khiếp, tôi chưa thấy ai lề mề như
nó. Nó vừa đi khỏi là tôi choàng cả véttông lẫn áo ngủ vào cho ấm, chụp
chiếc mũđi săn ngộ nghĩnh lên đầu, và ngồi vào bàn, làm bài luận cho
Strađlater.

Kh ốn nỗi, tôi không tài nào bịa ra được một căn phòng hoặc một nếp

nhà, rồi ba hoa đủ thứ như thằng Stradlater dặn. Nói chung, tôi chẳng mấy
thích thú với chuyện tả mấy thứ vớ vần đó. Vì thế, tôi đành miêu tả lại chiếc
găng chơi bóng chày của thằng Allie, em trai tôi. Chiếc găng đẹp kinh
khủng. Thằng em tôi vốn thuận tay trái, nên đó là găng bên trái. Nó đẹp vì
trên chiếc găng ấy, Allie chép đầy thơ. Cả mặt bên này, lẫn mặt bên kia
bằng mực xanh lục. Nó chép thếđể ngâm nga những lúc không phải bắt
bóng và những lúc chẳng biết làm gì trên bãi. Nó chết lâu rồi, bị bệnh máu
trắng hôm 18 tháng Bảy năm 1946, hồi cả nhà còn ở dưới bang Maine.
Trông Allie chắc bạn phải mê ngay. Nó kém tôi hai tuổi, nhưng thông minh
hơn tôi gấp năm chục lần. Thông minh kinh khủng. Thầy cô nào của Allie
cũng viết thư khen mẹ, bảo là được dạy dỗ một học trò như nó thật chẳng gì
thích bằng. Họ không nói dối, nghĩ thế nào, viết thếấy. Nhưng Allie không
chỉ thông minh nhất nhà. Nó còn là đứa ngoan nhất nhà, về mọi phương
diện. Nó không bao giờ nổi cáu, chẳng bao giờ phát khùng. Tóc nó màu
hung. Theo lời thiên hạ, người tóc hung thường cục tính, thế nhưng Allie lại
không bao giờ nổi cáu. Tôi kể các bạn nghe xem tóc Allie hung đến mức
nào. Tôi bắt đầu học đánh golf lúc lên chín. Một lần, vào mùa xuân, hồi đó
tôi mười một, tôi đang mải mê đuổi theo quả bóng nhưng lúc nào cũng có
cảm giác ngoái cổ lại là nhìn thấy Allie. Tôi thử ngoảnh lại, quả nhiên thấy
nó đang ngồi trên chiếc xe đạp, bên kia là cái bờ rào quanh sân golf, cách
tôi một trăm năm chục bước, xem tôi đánh. Đấy, tóc nó hung đến mức ấy
đấy! Nó cũng nhộn kinh khủng. Thỉnh thoảng, đang ngồi bên bàn học, nó
vụt nảy ra một ý nghĩ gì đó và thế là thình lình phá lên cười, cười lăn cười
lóc đến mức suýt ngã xuống đất. Hồi tôi mười ba tuổi, bố mẹđã tính cho tôi
đến khám nhà một ông bác sĩ tâm thần, vì tôi đã đạp vỡ hết sạch sành sanh
tất cả cửa kính trong nhà để xe, vào đêm Allie chết. Bằng tay không, cũng
chẳng biết làm thếđể làm gì. Thậm chí tôi còn muốn đập cả cửa kính chiếc
xe tải không mui mà mùa hè năm đó nhà tôi vừa sắm. Nhưng vì tay đã bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.