BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 41

- Mày nhắn giúp lời hỏi thăm của tao rồi chứ? - Tôi hỏi
- Ừm.
Thằng mặt thớt ấy thì có mà nhắn!
- Thế nó bảo sao? Mày có hỏi nó cái chuyện vẫn còn cho hậu đứng ở hàng
chót không?
- Không. Tao chẳng hỏi gì. Mày tưởng tao cũng chơi cờ nhảy với nó như
mày

h ồi trước chắc? Tôi chẳng thèm đáp. Trời, tôi chẳng ghét ai bằng nó lúc

này.
- Không mò xuống New York thì từ tối tới giờ mày lôi nó đi đâu? - Tôi hỏi

ti ếp sau một lúc làm thinh. Tôi phải cố gắng kinh khủng mới khỏi lạc

giọng, như đang phải cảm. Ruột gan như lửa đốt, tôi cảm thấy rõ ràng đang
có chuyện bất ổn.

R ốt cục nó cũng hoàn thành công việc. Nó đứng dậy, trên người vẫn chỉ

trơ khấc có cái quần đùi, rồi thình lình giở trò khỉ trêu tôi. Nó tiến lại phía
tôi, cúi xuống, huých khẽ vào tôi. Rõ nỡm!
- Dẹp đi! - Mày lôi nó đi dâu, nếu không mò xuống New York?
- Chẳng đi đâu cả. Tụi tao chui vào xe ngồi, thế thôi! - Nó lại huých tôi, rõ
ngốc.
- Dẹp đi! - Tôi bảo - Xe ai, hả?
- Ed Banky.

Ed Banky là giáo viên bóng r ổ của bọn tôi. Thằng Stradlater được lão

rất cưng chiều. Nó giữ chân trung phong đội , nên lão Ed Banky thường hay
cho nó mượn xe. Thường, bọn tôi bị cấm mượn xe các thầy giáo. Nhưng tụi
thể thao trời đánh vốn vẫn cùng một giuộc. Ở tất cả các trường tôi học, tụi
ấy đều chó đẻ như nhau.

Stradlater v ẫn làm ra vẻ nhưđang đọ găng với cái bóng của mình,

huých tới huých lui vai tôi liên tiếp. Tay nó mới rồi còn cầm cái bàn chải,
nhưng bây giờ thì đã nhét hẳn vào mồm.
- Thế màyđã giở những trò gì với nó? Quần nhau trong xe lão Banky, đúng
không? - Giọng tôi run kinh khủng.
- Chà, chà, sao mày toàn thở cái giọng du côn ra thế? Coi chừng chứ tao lại
xát xà phòng vào mõm bây giờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.