BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 78

tưởng nhưđể cố nhìn lão Ernie chơi đàn. Trên đầu lão, người ta treo một
chiếc gương rõ to. Lão còn được một ngòn đèn pha rọi thẳng vào, để ai nấy
đều nhìn rõ mặt, lúc lão đang trình tấu.

Tôi không nhìn th ấy hai tay lão lướt trên dãy phím thế nào, mà chỉ nhìn

thấy thân người lão thôi. Khiếp, da lão cứđen nhẫy như thịt nướng quá lửa!
Tôi không biết lão đang tấu bài gì lúc mới bước chân vào tiệm, nhưng nghe
giaiđiệu, tôi biết chắc lão đang tàn sát toàn bộ nền âm nhạc từng có xưa nay.
Bởi lẽ lão cứ nện chí tử cả mười ngón tay ngu ngốc của mình xuống dãy
phím bên âm vực cao, khiến dòng âm thanh phát ra méo mó cảđi đến mức
tôi thấy bụng đau quặn, nhưăn phải những thứ thiu thối. Nhưng giá các bạn
cũng được nghe những gì đám đông la hét lúc lão kết thúc. Chắc các bạn
phải nôn thốc nôn tháo cả mật xanh mật vàng, phải mất trí ngay, chứ chả
chơi. Thật hệt như lũ ngu ngốc lúc xem phim ấy, chúng cứ cười như nắc
nẻở những chỗ chẳng có gì đáng cười. Thề có Chúa, tôi sẽ tự coi là kẻ bị sỉ
nhục, nếu chơi đàn hoặc diễn kịch mà lại được lũ nỡm ấy tán thưởng. Tôi
cần quái gì những tràng vỗ tay ấy khi toàn vang lên vào những chỗ chẳng
đáng vỗ tay. Nếu là danh cầm, nhất định tôi sẽ khoá trái cửa, rồi ngồi chơi
một mình trong phòng. Biểu diễn xong bản nhạc và được mọi người vỗ tay
nhưđiên dại, lão Ernie liền xoay ghế, đứng dậy, cúi chào đúng kiểu kép hát.
Làm ra vẻ ta đây không những là một danh cầm, mà còn là một nghệ sĩ hết
sức khiêm tốn. Nhất nhất đều ra vẻ vậy nhưng kỳ thực, tôi chưa từng thấy ai
hách bằng lão. Tuy thế, chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy lão rất đáng thương bởi
chính lão cũng chẳng biết mình chơi dở hay chơi hay. Nhưng ngẫm cho
cùng, lão chẳng có tội tình gì. Lỗi là ở cái bọn vô công rồi nghề vỗ tay tán
thưởng lão, bọn chúng thì hễ hãm hại được ai là ra tay ngay, cóc cần biết
hậu quả ra sao. Chứng kiến cảnh ấy, tôi lại thấy ngao ngán, bực dọc kinh
khủng, chỉ muốn vớ lấy áo khoác trong phòng gửi rồi về ngay khách sạn
cho xong. Nhưng khốn nỗi hãy còn sớm, và tôi lại chẳng muốn thui thủi
một mình trong căn phòng đằng ấy.

Mãi h ọ mới thu xếp được cho tôi một chiếc bàn chết rấp, kê sát vách

tường, khuất sau một chiếc cột rõ to nên chẳng còn thấy quái gì. Đã thế,
kích thước nó lại quá nhỏ, chỉ ba góc chứ chẳng được vuông, và nếu muốn
vào chỗ ngồi, thì đám kháchở bàn bên phải đứng cả dậy nhường lối, bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.