BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 83

nhổ toẹt vào chuyện đôi găng mất hay còn. Đó là tật xấu nghiêm trọng nhất,
tôi nhổ toẹt vào mọi thứ mình đã đánh mất. Tật ấy đã khiến mẹ tôi rất điên
tiết ngay từ hồi còn ở nhà. Bởi lẽ những đứa trẻ khác có thể bỏ ra cả mấy
ngày trời
để tìm những thứ bị thất lạc. Còn tôi, quả thật tôi chưa bao giờ có
một thứ gì đáng gọi là quí giá đểđến nỗi phải tiếc rẻ, một khi đã đánh mất.
Có lẽ vì thế nên tôi đâm ra non gan. Vả chăng, cũng không thể gọi thế là
non gan, nếu phải quại vào mõmđứa nào đó mà bạn thì lại không muốn. Với
tôi, thà cứ quẳng ai đó qua cửa sổ hoặc chém bay đầu hắn bằng rìu còn hơn
là đấm vào giữa mặt hắn. Tôi chúa ghét chuyện trừng trị nhau bằng
quảđấm, cho sướng tay. Thôi thì thà cứđể cho người ta đánh mình, tuy rằng
chuyện đó chẳng thích chút nào, như các bạn biết đấy, tôi rất ngại chuyện
đấm vào mặt kẻ khác, tôi sợ bộ mặt kẻđó.

Tôi không th ể nhìn thẳng vào mặt kẻđó, khốn khổ thếđấy. Vì khi đã

chịu nhìn vào mắt nhau, thì tức là đã chẳng ghét bỏ gì nhau nữa rồi. Một lối
sợđến là lạ đời, nếu ngẫm cho cùng, nhưng đã sợ thì dẫu sao cũng tức là
nhát gan. Gì chứ chuyện đó tôi chẳng bao giờ nên dối mình, tôi biết.

R ồi càng nghĩ nhiều về chuyện đôi găng và thói nhút nhát, tôi càng thấy

ngao ngán thêm, nên bụng bảo dạ phải ghé vào đâu đó tìm chút gì nhấm
nháp cho khuây. Ởđằng Ernie tôi chỉ mới uống ba cốc, và lại, cốc thứ ba tôi
còn chưa kịp uống nốt. Có thể nói chắc điều này, tửu lượng tôi rất khá. Tôi
có thể uống suốt đêm mà đầu óc vẫn tỉnh, nhất là đang phấn chấn. Hồi còn
đi học dưới Whooton, tôi với một đứa bạn, thằng Raymond Goldfarb, đã
mua cả nửa lít Scotch, rồi lôi vào nhà nguyện thù tạc suốt cả buổi tối thứ
bảy mà chẳng bị ai bắt gặp hết. Nó thì say lử cò bợ, nhưng tôi vẫn tỉnh như
không. Chỉ thấy người lâng lâng và tay chân như nhẹ hẳn đi. Tôi đã nôn
thốc nôn tháo lúc lên giường đi nằm, nhưng đó là cố ý, chứ kể cố nhịn, chắc
cũng chẳng làm sao.

Tóm l ại, trên đường về khách sạn, tôi đã toan ghé vào một cái bar nào

đó làm thêm vài ly, nhưng bỗng gặp hai người say bí tỉ từ trong đó bước ra,
hỏi tôi ga tàu điện ngầm ở ngả nào. Một người, trông thì đích thị là dân Tây
Ban Nha, cứ phả vào mặt tôi hơi rượu chua lòm trong lúc tôi chỉđường cho
ông ta. Thành thử tôi chẳng thèm ghé vào cái bar trời đánh đó nữa, mà cứ
xăm xăm cuốc bộ về khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.