BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 84

D ưới đại sảnh không còn một bóng người. Ngự trị trong phòng chỉ có

cái mùi tởm lợm của hơn năm chục triệu đầu thuốc xì gà hạng bét vứt đi.
Khó ngửi kinh khủng. Tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ nhưng mệt bã người.
Tâm trạng chán ngán không biết đểđâu cho hết. Chẳng thiết sống nữa. Đúng
lúc ấy, tôi bỗng vướng phải một chuyện khó chịu kinh khủng. Tôi chưa kịp
lách người vào thang máy, thì lão gác thang máy đã gọi giật lại:
- Này, muốn giải buồn chút không, anh bạn trẻ? Hẳn anh bạn tưởng khuya
quá rồi chứ gì?
- Ông định nói gì? - Tôi hỏi lão, chẳng hiểu chút gì điều lão ám chỉ.
- Có thích được một thiếu nữđầu ấp tay gối qua đêm không?
- Tôi ấy à? - Câu hỏi thật ngốc nghếch. Nhưng ai mà chẳng ngớ người ra
thế,
khi bị hỏi thẳng cái chuyện vớ vẩn ấy, như chuyện lão hỏi tôi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi, cậu cả? - Lão bất chợt hỏi.
- Gì kia? - Tôi nói. - Hăm hai.
- Thế rồi kia à? Gật chứ? Chỉ chốc lát thôi, 5 "đô". Còn 15 "đô" thì suốt từ
giờ tới sáng. 5 tờ - chốc lát - 15 tờ - suốt đêm. Lão nhắc lại.
- Được thôi. Về nguyên tắc, tôi chống lại những trò bẩn thỉu kiểu ấy. Nhưng

tôi đang chán tới mức chẳng còn thiết đểđầu óc phải bận tâm tới chuyện

đó. Tai họa là ở chỗ: khi đã ngao ngán, thì đến nghĩ ngợi, bạn cũng chả
muốn chút nào.
- Được là thế nào? Chốc lát hay suốt đêm?
- Chốc lát thôi.
- Xong ngay. Anh bạn trọ phòng nào đấy?
Tôi nhìn hàng chữ sốđỏ chót chạm trên chuôi chìa khóa:
- Mười hai - hăm hai - Nói xong, tôi đâm ân hận ngay, vì đã để cho cơ sự
xoay chuyển ra thế này. Nhưng hối thì đã muộn.
- Được, mười lăm phút nữa, cô ấy sẽ có mặt trên phòng anh. - Lão mở cửa

thang máy cho tôi b ước vào trong. Nhưng tôi gọi giật lão lại liền.

- Này, khoan đã, cô ấy mặt mũi có kháu không hả? Tôi không cần bà già
đâu
đấy, hiểu chưa!
- Già là thế nào! Đừng lo, anh bạn trẻ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.