BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 86

cuống phát cuồng, y như một con mụ dại! Tôi không biết chúng bảo "đừng"
là vờ hay thực, nhưng bao giờ tôi cũng thôi ngay.

R ồi tíếc ngẩn tiếc ngơ, sau khi tiễn chúng về nhà, nhưng dẫu sao vẫn

tiếp tục ngoan ngoãn nghe theo lời bọn chúng.

Nh ư vậy là vừa thay áo, tôi vừa nghĩ: rốt cục, cơ hội rồi cũng đã tới tìm

tôi. Tôi nghĩ, dẫu ả là gái giang hồ thì cũng chẳng sao vì đằng nào mình
cũng phải học ít nhiều, biết đâu mai mốt mình lại chẳng lấy vợ? Chuyện đó
lắm lúc khiến tôi thấy băn khoăn. Hồi còn học dưới Whooton, tôi có
vớđược một cuốn sách mỏng nói về một gã rất trác táng nhưng rất sành điệu
về khoản làm tình. Tên gã là Monsieur Blanchard, bây giờ tôi vẫn nhớ rất
rõ. Cuốn sách rất đáng tởm, nhưng lão Blanchard ấy thì không sao cả. Lão
có một lâu đài khá bề thếở Rivera, bên châu Âu, và những lúc rảnh rỗi lão
chẳng còn biết làm gì ngoài chuyện dùng batoong nện hết bà này tới bà
khác. Nhìn đại thể, lão rất can đảm này nọ, nhưng cũng rất hay đánh đàn bà,
con gái đến quẫn trí. Trong sách có một đoạn lão nói về đàn bà. Thân
thểđàn bà, theo lời lão cũng như một chiếc violon, phải vào tay một nhạc
sĩđiêu luyện mới khiến được nó réo rắt. Cuốn sách thổ tảđó nói chung rất
dở, tôi biết, nhưng hình ảnh chiếc violon ấy thì chẳng lúc nào rời khỏi tâm
trí tôi. Vì thế, tôi muốn tập sự chút đỉnh, để phòng ít nữa còn có cái đem ra
thi thố lúc lập gia đình. Caulfield và chiếc violon thần kỳ, trời ạ! Đại để, tôi
cũng là đứa rất lớ ngớ, nhưng chắc cũng chưa đến nỗi vứt đi. Thành ra tôi
muốn mình thật sành sỏi trong bất cứ thứ gì động vào. Bằng không, khi gặp
một đứa con gái, thực tình tôi vẫn chưa biết phải xoay sở thế nào với nó.
Chẳng hạn, tôi đã phải chật vật cả tiếng đồng hồ với cô ả mà tôi sắp kể, cô ả
tôi sắp ăn nằm tại khách sạn, mà vẫn chẳng đi đến đâu, cho tới lúc lão gác
thang máy chết rấp ấy mò tới lôi ảđi. Cuối cùng, trước khi cuốn xéo đi, ả ta
thiếu đường muốn nhổ toẹt nước bọt vào mặt tôi cho hả giận.

Tr ở lại chuyện tôi thay xong chiếc áo rồi đi đi lại lại trong phòng chờ

cô gái giang hồ nọ mò lên. Tôi cứ khấn thầm suốt, cầu mong sao cho ả thật
kháu khỉnh. Nhưng rồi lại bất chấp tuốt. Chỉ mong sao mọi chuyện sớm kết
liễu cho rảnh nợ đi. Rốt cục rồi cũng có tiếng gõ cửa phòng. Tôi tiến vội ra
mở cửa nhưng lại vấp phải chiếc vali nằm ngay giữa đường, suýt nữa thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.