BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 90

Kh ốn khổ cho tôi là tôi chẳng thấy tí chút hứng thú nào. Thực thà mà

nói, tôi đang bị xâm chiếm bởi nỗi buồn bã, chứ chẳng phải sự thèm muốn.
Ả khiến tôi buồn rầu rĩ. Nhất là lúc nhìn thấy chiếc áo dài màu xanh lục treo
trong tủ. Vả lại, làm sao vui thú nổi với một kẻ suốt từ sáng tới tối cứ ngồi
lì trong các rạp chiếu bóng ngu xuẩn và mê mải xem phim? Ai chẳng biết,
chứ phải thú thực tôi là xin hàng đấy.

Ả bước tới và ngước nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, như thể không còn tin

nổi mắt mình.
- Sao vậy, anh bạn? - Ả hỏi.
- Chả sao cả, - tôi đáp. Và tới lượt tôi phát hoảng. - Nhưng của đáng tội, tôi
vừa mới mổ xong.
- Thế à? Thế anh có bị cắt mất thứ gì không, hả?
- Chính thếđấy - bị cắt mất một thứ gọi là clavicorde!
- Thật chứ? Thế thứđó nó nằm ởđâu trong người?
- Cái clavicorde ấy à?Ồ, cô biết đấy, thứấy vốn nằm rất sâu, tận đáy tuỷ
sống kia. Sâu lắm, cô biết đấy, tít trong tiểu não.
- Thế hả? Thế thì phiền thật! - Rồi thình lình ả ngả người, sà vào tôi. - Kể ra

anh ng ộ thật đấy! Tôi phát hoảng. Nên lại nói dối tràn lan.

- Tôi vẫn chưa bình phục hẳn, - tôi bảo.
- Anh trông giống một diễn viênđiện ảnh quá đi mất. Anh biết chứ? Sao

không nh ớ à? Anh phải biết chứ, tên anh ta là gì ấy nhỉ anh chàng tài

tửấy mới phải chứ nhỉ.
- Chịu, tôi không tài nào nhớ nổi. Thực tình, tôi gần như chẳng đi xem phim

bao gi ờ… Nghe câu ấy, ả lập tức phá lên cười. Dáng điệu trông sỗ sàng

hết chỗ nói.
- Thôi đi, tôi van cô. Tôi đang thấy mệt trong người. Tôi vừa bảo cô ấy: Tôi

m ới bị mổ.
Th ế nhưng ả vẫn chẳng chịu đứng dậy, mà còn lườm tôi, hai mắt long

lên sòng sọc.
- Này, nghe tôi bảo đây: tôi đã ngủ rồi, nhưng lão Moris quỉ sứ cứ một hai
lôi
tôi dậy, bắt đi. Nếu anh mà giở…
- Thì tôi đã bảo sẽ trả tiền sòng phẳng rồi còn gì! Tiền, tôi hiện còn cảđống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.