BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 92

Ả vừa ra khỏi là tôi gieo ngay người xuống ghế, hút hai điếu thuốc liền.

Mé ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng. Trời ơi, tôi thấy ngao ngán đến cùng
cực… Đầu óc trống rỗng tới mức các bạn không thể hình dung. Thế là tôi
bắt đầu trò chuyện thành tiếng với Allie, như vẫn thường làm thế mỗi khi
thấy mình trống trải. Tôi bảo nó cứ dắt xe ra sẵn, đợi tôi đằng góc nhà thằng
Bobby Fallon. Bobby Fallon là hàng xóm của tôi, hồi tôi còn ở dưới Maine.
Số là có lần hai đứa trót hẹn nhau: đạp xe lên hồ Sedebego chơi còn định
mang theo cả bữa sáng cùng hết thảy những thứ cần thiết, kể cả hai khẩu
súng săn cỡ nhỏ của hai đứa. Vốn còn nhỏ, bọn tôi tưởng loại súng ấy cũng
săn được chim muông như ai. Allie nghe lỏm được chuyện haiđứa tôi hò
hẹn, nên bắt đầu nài nỉ xin đi theo bằng được, nhưng tôi khước từ. Tôi bảo,
em hãy còn bé. Lúc này, khi tôi bị nỗi buồn xâm chiếm, tôi lại bảo nó:
"Được, em cứ dắt xe ra sẵn, chờ anh trước nhà Bobby Fallon. Nhớ là đừng
có lề mềđấy!"

Ch ẳng phải là tôi không bao giờ cho Allie đi theo. Ồ, không, tôi vẫn

thường lôi nó đi cùng. Nhưng bữa đó, tôi lại không chịu đem nó theo trong
chuyến phiêu lưu. Vậy mà Allie chẳng giận, nó có giận ai bao giờ! Nhưng
chuyện đó cứ ám ảnh tôi suốt, nhất là những lúc buồn nản.

Mãi sau tôi m ới thay quần áo ngủ, định đi nằm. Tôi nằm yên, nghĩ

miên man một lúc lâu xem có nên cầu nguỵện chút đỉnh không? Nhưng rốt
cục chẳng ăn nhằm gì cả. Tôi không thể cầu nguyện được, ngay cả khi rất
muốn làm thế. Trước hết, tôi là đứa vô thần. Chúa Cơđốc đại để tôi rất quí,
nhưng lai chẳng ưa toàn bộ những đoạn kinh bổn rất chi là khó hiểu còn lại
trong Kinh Thánh. Còn các đấng tông đồ chẳng hạn, lắm lúc họ khiến tôi
bực kinh khủng. Dĩ nhiên, khi Chúa đã chết, kể ra họ cũng chẳng đến nỗi
nào. Nhưng lúc Chúa còn sống thì họ chẳng giúp ích được gì hệt như một
đám vô tích sự chính cống.Đã thế lại cứ chơi khăm Chúa hoài. Những gì
khiến tôi chán nhất trong Kinh Thánh thì đó chính là các đấng tông đồ. Sau
Chúa CơĐốc, người mà tôi thích nhất trong Kinh Thánh chính là cái ông
gàn dở, chuyên sống trong hang và cứ toàn lấy đá nhọn rạch nát người để
sám hối. Cái ông ngờ nghệch ấy, khiến tôi còn thích gấp trăm lần mười hai
vị thánh tông đồ kia. Hồi còn học dưới Whooton, tôi cứ cãi nhau suốt với
một thằng bạn ở cùng tầng, thằng Arthur Childs. Nó là tín đồ phái Quaker,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.