BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 99

đại hải một lúc qua đường dây. Đúng hơn thì nó mới là đứa làm vậy, còn
tôi, tôi nín thinh. Nó chẳng bao giờđể cho ai mở mồm. Mới đầu, nó kể
chuyện một thằng đê tiện, bên Havard, chắc mới vào năm thứ nhất, (nhưng
nó ỉm khoản đó đi, cố nhiên), tuồng nhưđang chạy ngược chạy xuôi, mong
được lọt mắt xanh. Và gọi điện cho nó suốt cảđêm lẫn ngày. Đúng, cảđêm
lẫn ngày, tôi suýt phá lên cười khi nghe câu chuyện ấy. Rồi nó kể tiếp
chuyện một thằng nữa, hiện học bên West Point, cái trường võ bị danh
tiếng. Gã này thì lúc nào cũng có thể tự thọc dao vào cổ họng, nếu không
lấy được cô bạn lòng, khiếp thếđấy. Tôi dặn nó cứ chờ tôi bên cột đồng hồ,
cạnh khách sạn Bilmore, lúc hai giờ. Vì các vở diễn suất ban ngày thường
mở màn lúc hai rưỡi. Mà nó thì nhiễm phải cái tật quanh năm trễ hẹn. Rồi
hai đứa tạm biệt nhau. Trò chuyện với nó khiến tôi thấy ngao ngán, nhưng
nó là đứa xinh không thể tả.

H ẹn hò với Sally xong, tôi liền ngồi ngay dậy, thay quần áo, thu xếp

vali và các thứđồđạc mang theo. Lúc ra khỏi phòng, tôi có thử nhìn vào
khung cửa sổ, xem bọn động cỡn hiện đang làm gì bên ấy, nhưng bọn họđã
buông kín rèm. Ban ngày, bọn họđều hoá thành những kẻ hết sức tử tế. Rồi
tôi xuống phòng quản trị, thanh toán các khoản với gã gác cổng. Moris, may
quá, chẳng thấy đâu. Tôi thì cũng chẳng hơi đâu tìm gặp, để từ giã cái gã đê
tiện ấy.

Tôi v ẫy taxi ngay trước cửa khách sạn, nhưng hoàn toàn chẳng biết đi

đâu. Hoá ra chẳng còn chốn nào để ghé tới lúc này. Hôm nay, chỉ mới chủ
nhật, mà tôi thì không thể vác mặt về nhà trước thứ tư, hoặc cùng lắm là
trước tối thứ ba. Trọở khách sạn khác? Thôi, chuyện đó, tôi xin đủ, bởi
chẳng muốn vỡ sọởđấng ấy, nên đành bảo ông tài xế cho tới ga trung tâm.
Nhà ga vốn kế bên khách sạn Bilmore, nơi tôi hẹn gặp Sally - cứđến đó là
hay nhất. Tôi sẽđem gửi hành trang vào phòng gửi hành lý, giữ lấy chìa
khoá, rồi đi tìm món gì đó điểm tâm vì bụng đangđói cồn cào. Ngồi trên
taxi, tôi thử rút ví, kiểm xem tiền còn nhiều ít. Tôi cũng chẳng nhớ mình có
được bao nhiêu trước lúc từ giã Pencey nhưng thừa biết chẳng lấy gì làm
phong lưu. Nội trong hai tuần mà tôi đã tiêu mất vô khối tiền. Tính tôi vẫn
coi tiền như rác. Nếu không vung tay quá trán, thì cũng đánh mất lung tung.
Lắm khi tôi quên cả việc lấy tiền thối lại trong các nhà hàng hoặc các tiệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.