BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 114

Vào giữa mùa thu, khi trung đoàn trở về doanh trại mùa đông, tôi nhận

được giấy đi an dưỡng. Ở Khô-xta, không xa Xốt-si mấy, lần đầu tiên tôi
trông thấy biển. Nước đã lạnh, nhưng mỗi sáng tôi vẫn tập thể dục trên bãi
cát và tắm. Thường tôi dùng chiếc xuồng bơi ra biển. Sóng biển càng lớn
thì lại càng ham chèo. Vật lộn với sóng biển làm tôi say mê. Nó đã thay thế
môn trượt tuyết mà tôi rất ưa thích. Sóng, gió, bụi nước mặn, một mình trên
vực thẳm, lấy bơi chèo thay cho đôi cánh. Khi đã dày dạn rồi, người ta cảm
thấy đủ sức lực và lòng tự tin thì chẳng còn sợ gì cả.

Một lần, sau khi đã vào bờ, vừa lôi xuồng ra khỏi một con sóng lớn, đang

kéo nó lăn trên những bánh xe nhỏ, tôi thấy một phi công đến gần - một
chàng trai cao lớn, đúng thế. Anh nhìn tôi lúc đó ướt đẫm nước biển, với
một vẻ thích thú.

- Cậu bơi một mình à! - Anh vừa hỏi, vừa giúp tôi đặt và buộc xuồng vào

cọc.

- Vâng, một mình.
- Hai người đi có được không?.

Tôi chăm chú nhìn và nhận ra anh. Đó là Xtê-pan Xu-prun. Tên tuổi anh

gần như được mọi phi công biết đến, cũng như Tsơ-ca-lốp, Grô-mốp, Cốc-
ki-na-ki. Anh bay thử các kiểu máy bay mới, nổi tiếng là người dũng cảm
và tài hoa. Xtê-pan Xu-prun cũng nghỉ tại đây. Tôi thường gặp anh trong
nhà ở, trong buồng ăn, với huân chương trên ngực. Phần thưởng đó làm
nâng cáo giá trị người lính. Người ta kể rằng Xu-prun đã được tặng thưởng
về những cuộc bay thử và và thành tích trong cuộc thi vô địch bắn trên
không của không quân. Ra biển với một người bạn như vậy thì mệt cũng
thích!

- Ngay bây giờ, hay là để mai?
- Ngay bây giờ, nếu cậu bằng lòng. Nhưng nếu cậu đã mệt thì...

- Thôi, để lần sau vậy.
Ngày hôm sau, chúng tôi lôi xuồng xuồng nước và sóng biển lập tức kéo

chúng tôi ra xa bờ hàng chục mét. Xu-prun nắm lấy mái chèo. Anh chèo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.