BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 173

Biên đội trưởng bốn chiếc đưa mắt nhìn từng người trong bọn. Cậu ta

muốn chờ mọi người cất lên một lời thống nhất:

- Chúng tôi tìm những chiếc Mét-xe - cuối cùng cậu ta lên tiếng.

- Vậy các anh đã nhìn thấy chúng chứ? '
- Không, không phát hiện thấy chúng.
- Còn những chiếc máy bay ném bom, các anh có thấy họ trên đường trở

về không?

- Nhưng các đồng chí đã cùng bay với họ...
- Đúng, chúng tôi cùng bay với họ. Nhưng còn các anh, các anh đã ở

đâu?

Những phi công khác vây quanh chúng tôi. Phi đội trưởng đến. Tôi chờ

anh can thiệp; nhưng Cô-mốt-xa vẫn im lặng.

- Hai chúng tôi, Bê-rê-giơ-nôi và tôi, chúng tôi không để địch hạ một

chiếc máy bay nào của ta. Nhưng tại sao chúng tôi không thấy một chiếc
nào trong các anh tham gia trận đánh? Có lẽ bởi vì ở sau các đám mây yên
tĩnh hơn. Tôi sẽ dẫn các biên đội (điều này, tôi phải nói trước mặt phi đội
trưởng), còn nếu từ nay về sau, ai tự ý nghĩ chuyện quay trở về sân bay thì
hãy coi chừng. Tôi sẽ đề nghị bắn người đó như một kẻ phản bội.

Tôi cũng cảm thấy mình quá thô bạo. Nhưng tôi không tìm thấy từ ngữ

nào khác để bày tỏ sự bất bình mà tôi cảm thấy về tình trạng của phi đội.
Ngay như trong mùa hè năm 1941, khi còn chưa quen với chiến tranh,
chúng tôi vẫn dũng cảm chiến đấu với kẻ địch, căm thù chúng hơn và đoàn
kết với nhau hơn.

Khi các phi công đã trở về vị trí, đứng bên máy bay, Cô-mốt-xa nói:

- Đồng chí đúng. Cứ như thế mà làm! Hôm nay tôi cảm thấy rất mệt. Vết

thương làm tôi đau.

Cũng hôm ấy, giữa hai đợt nhiệm vụ, lại nảy ra một cuộc tranh luận khác

trong phi đội - lần này là vấn đề tổ chức đội hình chiến đấu của máy bay
tiêm kích hộ tống, như chúng tôi nói: “theo bậc thang”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.