BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 186

Một trung đoàn tiêm kích đánh chặn bố trí không xa chỗ chúng tôi.

Chúng tôi có thể trông chờ sự giúp đỡ cần thiết của các bạn vì chúng tôi
không còn nhiều xăng dầu; đạn dược cũng đã cạn sau các nhiệm vụ chiến
đấu. Nhưng các phi công cận vệ không thể trốn trong bụi rậm khi các máy
bay ném bom địch bay trên thành phố.

Bọn Đức không chờ đợi sự xuất hiện của chúng tôi; đinh ninh rằng

chúng ngự trị như những ông cha trên khu vực mà không bị trừng trị. Bằng
các cuộc công kích táo bạo, chúng tôi đã phá tan đội hình địch, buộc chúng
phải vứt bom lung tung. Chúng tôi trở về sân bay, dầu xăng, đạn dược gần
hết.

Trung đoàn trưởng cùng với cơ quan tham mưu đến bằng xe tải, hoan

nghênh tinh thần chủ động của chúng tôi. Trong khi chúng tôi trò chuyện
bên đoàn xe, thì một cụ già chăn gia súc lại gần tò mò ngắm nhìn chúng tôi
Một người hỏi cụ với điệu nghiêm khắc nhà binh, rằng cụ làm gì ở đây. Cụ
già lo lắng vì đã bỏ mất đàn gia súc, vẫn không chịu đi ngay. Cụ mạnh bạo
lên và bỏ chiếc mũ rơm che mái đầu bạc, rồi nói:

- Có phải các cháu sẽ ngăn chặn bọn vô đạo trên bầu trời?
Chúng tôi tò mò nhìn cụ:

- Bố nói gì thế? Chúng thường bay đến đây luôn ư?
- Chứ còn gì? Không thể sống được với chúng, quân khốn kiếp. Sáng

nào chúng cũng tiêu hủy và đốt cháy thành phố bằng bom đạn.

- Sáng nào cũng vậy ư?

- Đúng, không sai, cháu ạ.
Nếu cụ già có óc quan sát, cụ có thể biết ngay qua thái độ chúng tôi và

qua số lượng máy bay trên sân bay, chúng tôi đã mệt mỏi đến chừng nào,
và chúng tôi không còn đủ sức để “ngăn chặn trên bầu trời”. Nhưng cụ đã
quá nhiêu tuổi, để có thể tự mình hiểu điều đó, còn chúng tôi cũng không
có lý do gì để nói thẳng cho cụ hiểu tình hình hiện nay và làm mất đi niềm
hy vọng được sống yên lành của cụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.