BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 187

- Được, bố ạ. Chúng ta sẽ dạy cho chúng nó cách sống - Phê-đô-rốp nói

thay chúng tôi.

- Lạy chúa, lạy chúa: Các bạn thân yêu. Hay dạy cho chúng cách sống.

Bởi vì các bạn thấy đấy, chúng nó đã đi đến tận đâu, bọn kẻ cướp!.

Cụ đội lại mũ và khập khiễng quay đi, đuổi theo đàn gia súc. Chúng tôi

im lặng nhìn theo cụ.

Thiểu tá Crai-ép ra khỏi căn hầm chỉ huy.
- Các đồng chí tranh luận gì vậy? - Anh hỏi.

- Cụ già kể lại: bọn Đức sáng nào cũng đánh vào thành phố. Có thể có lợi

nếu ngày mai chặn đánh chúng từ lúc bình minh.

- Không phải nhiệm vụ của chúng ta. Các máy bay tiêm kích đánh chặn

ở đây sẽ làm việc đó. Họ hiểu rõ trách nhiệm hơn chúng ta. Còn chúng ta,
không phải chúng ta thiếu việc làm ở mặt trận.

Tôi đọc được trên nét mặt các bạn sự không đồng tình với quan điểm của

người chỉ huy quá tự tin. Nếu bọn phát xít ngày nào chúng đến ném bom
vào thành phố nhỏ này thì chúng ta cũng không có một phút yên tĩnh.

Sau đó, khi chúng tôi lên xe tải đi ăn tối ở nhà căng tin, tôi nói nhỏ với

các chàng trai ở trong phi đội: “Chúng ta sẽ ngủ đêm ngoài sân bay”. Tôi
có quyết định ấy trước hết vì sáng ngày mai chúng tôi không phải phụ
thuộc vào xe để ra sân bay. Và còn một lý do nữa: nếu chúng tôi cùng đến
với Crai-ép, chắc chắn anh ta sẽ không cho chúng tôi cất cánh chặn đánh
bọn Gioong-ke. Mọi người đều đồng tình và cũng vui vẻ với ý nghĩ sẽ bất
ngờ lao vào bọn máy bay ném bom địch.

Chúng tôi ngủ đêm trong cánh rừng cạnh sân bay. Trước bình minh, tôi

đánh thức mọt người. Sau đó thống nhất: hai trong chúng tôi sẽ làm nhiệm
vụ quan sát, còn ba người kia có thể tiếp tục chợp mắt dưới cánh máy bay.

Mặt trời mọc, không thể ngồi gò bó mãi trong máy bay, lưng mỏi nhừ,

tôi nhảy xuống và để nguyên cả dù nằm dưới một cánh máy bay.

- Chúng kia rồi! - Tsu-va-skin bất thần kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.