BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 413

Chiếc xe đã sắp dừng lại: Lúc đầu tôi chưa để ý. Nhưng tôi vụt nghĩ:

phải làm gì? Nếu quay lại, chúng sẽ bắn vào chúng tôi như bắn thỏ và giết
chết chúng tôi ngay lập tức. Tiếp tục lăn bánh như hiện nay ư?. Không thể
được?

- Phóng thẳng! Hết tốc độ! - Tôi hét lên.

Va-xi-li chắc đã hiểu rõ quyết định mà tôi vừa hạ qua cái âm thanh đó.

Mệnh lệnh buộc anh phải thi hành; không phản kháng, không chậm trễ. Và
Va-xi-li đã ý thức được tình thế và nghĩa vụ của anh. Anh hiểu rằng anh cần
phải không để cho bọn Đức nhận thấy sự do dự của chúng tôi.

Chiếc xe lại chạy với hết tốc độ. Cúi rạp mình về trước, tôi để tay vào cò

súng ngắn.

Bọn lính Đức giạt ra hai bên. Chúng tôi lướt qua. Tôi chờ đợi những

tràng liên thanh của chúng ở phía sau, nhưng không có viên đạn nào đuổi
theo.

Bọn Đức có thể hốt hoảng khi thấy chúng tôi đâm thẳng vào chúng và bị

bất ngờ trong giây lát, chúng không biết xử trí thế nào, trong khi đó, chúng
tôi đã đủ thời gian mất hút ở một khúc ngoặt. Cái gì đã khiến chúng không
kịp bắn? Sự xuất hiện bất thần của chúng tôi, chắc là như vậy...

Chúng tôi phóng như thế mấy ki-lô-mét không nhìn về phía sau. Thỉnh

thoảng Va-xi-li lại lau đôi tay đẫm mồ hôi đầy xúc động vào ống quần bông
của anh. Và chỉ đến lúc đó tôi mới nhớ là mình đã rút súng ngắn ra và mới
lại tra nó vào bao.

Ra khỏi cánh rừng, một làng hiện ra. Trong phố xá, trong sân nhà, không

có một bóng người. Khi Va-xi-li xuyên qua một cái cổng lớn, hai chúng tôi
cùng vào một căn nhà nhỏ ở cuối làng, trên mái nhà lượn lờ một dải khói
nhỏ, những tiếng gầm rú lạ lùng nổi lên từ khắp phía làm chúng tôi ù cả
tai.

Gia súc! Những con bò sữa, cừu bị bỏ lại trong mỗi sân nhà kêu rống ầm

ĩ. Và những tiếng kêu đó càng tăng thêm cảm giác hoang tàn, làm chúng tôi
càng bực mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.