BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 73

Một con suối nhỏ đã cứu tôi khỏi cơn khát, và ban đêm nó lại là người chỉ
đường tin cậy vì nó chảy ra sông Dơ-nhi-ét, nơi tôi cần tìm đến.

Rạng sáng, tôi lần tới một vườn nho và nằm nghỉ một lát. Nhưng chân tôi

đau kinh khủng. Tiếng động cơ ô tô làm tôi tỉnh dậy. Bò ra khỏi vườn nho,
tôi nhận ra một con đường nhỏ chạy ven vườn. Bên kia đường là một cánh
đồng đến tận bìa rừng. Không xa, có một người nông dân đang cắt lúa
mạch. Tôi cố lết lại gần đề nhìn cho kỹ. Bác nông dân đội một chiếc mũ da
đen đã tàng, bận chiếc áo vải thô màu xám, một chiếc quần vá chằng chịt.
“Một người nghèo, bác ta chẳng đem bán mình đâu” - Nghĩ thế, tôi ra khỏi
chỗ núp.

Thoạt nhìn thấy tôi, bác nông dân có vẻ sợ hãi.
- Đừng sợ. - Tôi nói - Tôi là một phi công Xô-viết. Có bọn Đức trong

làng không?

- Không.. .

- Thế người của ta đâu?.
- Tôi không biết. Họ đã đi cả chẳng còn ai.
Sau khi đã bình tĩnh, bác nông dân người Môn-đa-vi-a cắt cho tôi một

miếng bánh ngô. Tôi chăm chú ăn đến nỗi không nhận ra một cháu gái đến
gần đưa cho mấy quả lê. Tôi lặng lẽ vuốt ve cái đầu bé nhỏ và mái tóc đen
của em. Bác Môn-đa-vi-a dẫn tôi về làng, chỉ vào một ngôi nhà mái ngói đỏ
trước đây không lâu là trụ sở của uỷ ban Xô-viết thôn. Vài người ngồi trên
chiếc ghế dài ngoài cửa, thấy tôi có vẻ bối rối, sau đó sôi nổi nói với nhau
bằng tiếng địa phương. Qua cử chỉ và cặp mắt của họ, tôi cảm thấy không
có ai là bè bạn. Tôi không lầm. Họ dứt khoát từ chối không dẫn tôi tới sông
Đô-nhi-ét. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng kiếm được ngựa và xe.

Một người Môn-đa-vi-a với bộ mặt nhăn nhó dặn tôi đi đến Cao-sa-ni,

nơi còn quân ta: tôi để bác ta về.

- Đồng chí làm thế nào qua được? - Các chiến sĩ bộ binh ngạc nhiên hỏi -

Trên đường kia vừa rồi còn đánh nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.