BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 500

“Vậy ông ấy có đồng ý không?” Lan Hinh hỏi.

“Không. Ông ấy không thể thay đổi quan điểm của em, cuối cùng kết

luận là do em quá nhỏ, những gì trải qua quá ít, cho nên không rõ mình rốt
cuộc đang làm gì. Em nói, như vậy cứ để thời gian đưa ra câu trả lời đi. Sau
đó ông ấy im lặng. Em nghĩ ông ấy đồng ý cách nói này, bởi vì ông ấy đã
dùng hơn mười năm trời độc thân để chứng minh tình yêu của ông ấy dành
cho em, ông ấy biết thời gian có ý nghĩa gì, đó là thứ có sức thuyết phục
nhất.”

Lan Hinh gật đầu: “Đúng vậy, thời gian có thể khiến cho tất cả trở nên

đơn giản.”

“Chúng ta có thể làm được.” Ngữ khí của Ninh Vũ thực kiên quyết.

Lan Hinh gật đầu: “Ừ, có thể.”

Ninh Vũ vui vẻ cười rộ lên, ánh tịch dương từ sau lưng nàng len lỏi vào

phòng, khiến cả người nàng tựa hồ như mang theo vầng sáng, mà nụ cười
trên mặt nàng, lại sáng lạn chẳng kém gì ánh dương quang.

“Trước khi đi em đã nói chuyện với ba về chuyện học hành. Ông ấy hy

vọng em có thể ra nước ngoài du học. Em từ chối. Em cảm thấy ngôi trường
hiện tại cũng tất tốt. Em nghĩ đối với mỗi chuyện mình đều cần lập trường
kiên quyết, để cho ông ấy hiểu được lòng em kiên định không thể sửa đổi.
Dù là việc học hành hay sự nghiệp, dù tiền đồ hay ý kiến của ba đi nữa
cũng sẽ không thể tách rời đôi ta. Em sẽ không giống cô Tiếu và Dương
Mục. Em không thích chia lìa, lại càng không thích bị ngoại giới ảnh
hưởng. Em muốn hai chúng ta bước trên con đường tình yêu chỉ thuộc về
chúng ta.”

Thanh âm của Ninh Vũ tuy rằng không lớn, nhưng mỗi một câu nói đều

rất có khí phách. Lan Hinh nhìn nàng, cô bé thường xuyên mang theo nụ
cười ôn nhu kia, từ thân thể của nàng như tản mát ra một thứ lực lượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.