BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 547

“Đương nhiên, không ai có thể thay thế chị.” Giọng nói của Ninh Vũ

đầy chắc chắn.

“Nếu chúng ta không liên lạc mấy năm trời, em có thể tin tưởng chị vẫn

yêu em, vẫn chờ em không?” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, ánh mắt sâu thẳm.

“Em……tin! Em tin chị vẫn yêu em!” Ninh Vũ chần chừ một chút, lại

vẫn đưa ra đáp án khẳng định.

Lan Hinh cười cười, lấy lại ly trà sữa trên tay Ninh Vũ, uống một ngụm,

sau đó mới nói: “Như vậy là đủ rồi.”

“Ý của chị, là ba muốn hai chúng ta tách ra, hơn nữa không liên lạc với

nhau, rồi vài năm sau lại nhìn xem chúng ta có thay đổi không, phải
không?” Ninh Vũ nhẹ giọng hỏi, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi.

Vài năm? Là ba năm hay năm năm, hoặc thậm chí tám năm? Tựa hồ chỉ

trong thoáng chốc. Nhưng vài năm là bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày đêm,
mặt trời mọc mặt trời lặn, đông đi xuân đến, không có người yêu ở bên,
không nghe được giọng nói của người mình yêu, thậm chí không biết người
đó ở nơi đâu, đang làm gì, như thế sẽ dài đằng đẵng tới mức nào?

“Ông ấy cảm thấy chúng ta còn quá nhỏ, chưa đủ chín chắn, còn trải đời

quá ít, cần rèn luyện nhiều hơn, nếu không ông ấy sẽ lo lắng. Không thể an
tâm!” Lan Hinh cười khổ: “Không an tâm giao đứa con gái bảo bối cho chị.
Ông ấy nói muốn dùng thời gian để chứng minh chúng ta sai lầm. Còn đối
với em, đó lại là hy vọng có thể dùng thời gian để chứng minh rằng chúng
ta đúng.”

Thanh âm Lan Hinh như nỉ non tâm sự. Ninh Vũ lại cảm thấy đầu óc

trống rỗng, qua thật lâu, nàng mới phun ra một câu: “Em không đồng ý.”

“Ba em nói một câu khiến chị không thể không đồng ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.