3
Tiếng máy nổ đằng xa dần dần đậm đặc hơn. Nó nổ to dần. Dưới đất bật
các đèn hiệu. Những ngọn đèn đỏ làm cọc tiêu soi tỏ hình một nhà chứa
máy bay, những cột vô tuyến điện, một miếng đất vuông vức. Chăng đèn
cho một ngày hội.
- Nó kia rồi!
Chiếc máy bay đã lăn bánh trong những luồng sáng ánh đèn pha. Nó lấp
lánh đến mức như là máy bay mới. Nhưng khi nó đã dừng lại trước nhà
chứa máy bay rồi, khi anh em thợ máy và những người lao công xắng xả đỡ
các túi thư, phi công Pellerin vẫn không nhúc nhích.
- Thế nào, còn đợi gì mà chưa xuống?
Người phi công vẫn còn bận tâm vào một công việc bí ẩn nào đó, chẳng
nghĩ đến chuyện đáp lời. Rất có thể anh đang còn lắng nghe toàn bộ tiếng
ồn của chuyến bày truyền qua người mình. Anh khẽ gật gù rồi cúi người,
lấy tay làm những thao tác gì đó. Sau rồi anh quay lại những người chỉ huy
vẫy anh em bạn, anh nhìn họ trang trọng tựa hồ đó là những vật sở hữu của
mình. Dường như anh đang đếm đầu họ, ước lượng và cân đo họ, và anh
nghĩ rằng anh đã chiếm được bọn họ, chiếm được cả cái nhà chứa máy bay
trang hoàng cho ngày hội kia, cả cái thềm xi măng vững chãi kia, và xa hơn
một chút nữa, chiếm được thành phố kia đang hoạt động nhộn nhịp, có đàn
bà và hơi ấm. Anh nắm giữ những kẻ bầy tôi, vì anh có thể sờ được vào họ,
lắng nghe tiếng họ và chửi bới họ. Mới đầu anh định chửi họ còn thản
nhiên ở đó, còn sống nhăn ra và ngắm trăng, nhưng rồi anh lại tỏ ra hiền
lành:
- … Chui ra rồi đi uống!
Và anh bước ra khỏi máy bay.
Anh muốn kể chuyện chuyến đi:
- Ôi chao, nếu mà các cậu!...
Hẳn anh cảm thấy nói thế đã là nhiều, liền bỏ đi để cởi chiếc áo da.