những mỏm núi vô tội kia, những mạch núi, những đỉnh núi phủ tuyết kia,
chúng có màu hơi xám thêm một chút thôi, vậy mà chúng bắt đầu sống
động như cả một bầy đoàn con người.
Chẳng có gì phải đầu tranh vật lộn tay anh vẫn nắm chặt cần điều khiển.
Có chuyện gì đang sắp xảy ra mà anh không hiểu. Anh trương căng cơ bắp
như một con thú sắp nhảy chồm, nhưng anh chẳng nhìn thấy một chút gì
không có vẻ bằng lặng. Đúng thế, bằng lặng mà chứa chất một quyền lực
kỳ lạ.
Sau đó mọi vật đều sắc nhọn ra. Những mạch núi kia, những mỏm núi
kia, tất cả đều nhọn ra: chúng như những mũi thuyền ngập sâu vào làn gió
cứng. Rồi anh cảm thấy như chúng lượn lờ ngang dọc xung quanh anh, như
những chiếc thuyền khổng lồ dàn đội hình chiến đấu. Thế rồi có một luồng
bụi lẫn trong không khí: bụi bốc lên, khẽ bay như tấm mạng, dọc theo
những vùng tuyết phủ. Khi ấy, để tìm một lối thoát khi cần phải tháo chạy,
anh ngoái đầu lại và run bắn người lên: toàn bộ dãy núi andes phía sau
dường như đang sôi sục.
“Hỏng rồi!”
Tuyết vọt lên từ một ngọn núi phía trước: một núi lửa phun tuyết. Sau đó
là từ một ngọn núi thứ hai, hơi chệch về phía tay phải. Và cứ như vậy tất cả
các ngọn núi lần lượt bốt cháy, tựa hồ như có một kẻ vô hình nào đó chạy
qua liên tiếp chạm vào chúng. Khi ấy, cùng với những làn không khí quẩn
lên lúc đầu, những trái núi xung quanh người phi công cũng nghiêng ngả.
Hành động phũ phàng thường để lại không nhiều vết tích: anh chẳng còn
nhớ lại nổi những lớp không khí quẩn mạnh mẽ đã xô đẩy anh. Anh chỉ còn
nhớ là anh đã vùng vẫy điên cuồng giữa những ngọn lửa màu xám ấy.
Anh ngẫm nghĩ:
“Gió xoáy, chẳng là cái gì hết. Vẫn thoát thân. Nhưng trước đó! Nhưng
cái cuộc gặp gỡ đó!”
Anh nghĩ rằng, giữa cả ngàn khuôn mặt anh có thể nhận ra một khuôn
mặt nào đó, vậy mà anh đã quên biến nó đi mất rồi.