7
Sau đó một giờ, người điện báo trên tàu thư Patagonie cảm thấy như
được một cái vai khẽ nâng nhẹ anh lên. Anh nhìn bốn xung quanh: những
đám mây nặng đang dập tắt những ngôi sao. Anh nhoài người nhìn xuống
đất: anh tìm kiếm ánh sáng các làng, giống như những ánh đom đóm lẩn
trong cỏ, nhưng chẳng có chút gì ánh lên từ đám cỏ màu đen ấy.
Anh cảm thấy bực mình, biết trước sẽ gặp một đêm gian khổ: tiến quân,
lui quân, những lãnh thổ chiếm được rồi còn phải trả lại. Anh không hiểu
nổi chiến thuật của người lái; anh tưởng như bay xa chút nữa sẽ đụng vào
chiều dày của đêm như đụng vào bức tường.
Giờ đây anh nhìn thấy phía trước mặt họ một ánh phản chiếu lóng lánh
chập chờn ở sát đường chân trời: một ánh sáng lò rèn. Người điện báo lấy
tay đụng vào vai Fabien, nhưng anh này không hề nhúc nhích.
Những trận sóng dồi đầu tiên của cơn dông phía xa tấn công máy bay.
Khẽ được nâng lên, những khối kim khí đè thẳng lên thịt da người điện
báo, sau đó chúng dường như tan ra, chảy lỏng ra, và trong vài giây đồng
hồ, giữa đêm đen, anh chơi với một thân một mình. Anh liền dùng cả hai
tay bấu chặt vào những thanh thép giằng cánh máy bay.
Anh chẳng còn nhận ra một vật gì ngoài cái bóng điện màu đỏ trong
buồng lái, anh rùng mình ớn lạnh thấy mình lao vào lòng bóng đêm, không
gì cứu đỡ, chỉ được chở che nhờ một ngọn đèn thợ mỏ con con. Anh không
dám quấy rầy người phi công để biết xem anh ta sẽ quyết dịnh thế nào, và
hai tay bám chặt thanh sắt, hơi ngả người về phía anh ta ngồi đằng trước,
anh nhìn vào cái gáy thẫm màu ấy.
Trong làn ánh sáng nhợt nhạt chỉ thấy nhô lên không động đậy một cái
đầu và đôi vai. Cái thân xác kia chỉ còn làm một khối tối tăm, hơi tựa về
phía bên trái. Khuôn mặt nhìn thẳng vào cơn dông chốc chốc lại được dội
lên từng làn chớp lóe. Nhưng người điện báo chẳng nhìn được chút gì trên
khuôn mặt ấy. Anh không sao hiểu thấu mọi tình cảm dồn ép lên khuôn mặt
ấy để đương đầu với một trận bão: cái bĩu môi, cái ý chí, cái giận hờn, mọi