chữ duy nhất làm cho cái yên lặng càng nổi bật, cái yên lặng vẫn chẳng bị
lấp đầy. Thỉnh thoảng chuông điện thoại rung lên; người nhân viên trực
đứng dậy, đi tới tiếng gọi gấp gáp, dai dẳng, buồn bã ấy. Người nhân viên
trực nhấc ống nghe lên và nỗi lo âu vô hình cũng dịu đi: đó là một cuộc
chuyện trò rất êm dịu ở một góc bóng tối. Sau đó, vẫn thản nhiên, người đó
trở lại bàn giấy, khuôn mặt khép kín vì cô đơn và buồn ngủ, che giấu một
điều bí mật không sao phân giải nổi. Một tiếng gọi vọng tới từ bóng đêm
ngoài kia, khi có hai con tàu thư đang bay, đem lại một cái gì đe dọa?
Rivière nghĩ tới những tờ điện tín đến với các gia đình vào lúc đã lên đèn,
rồi nghĩ tới nỗi tai họa trong những giây đồng hồ hầu như thành vĩnh viễn,
đọng lại thành một bí ẩn trên gương mặt người cha. Chỉ có làn sóng điện
thoại đầu chẳng có một ly sức mạnh, yên tĩnh đên thế, xa xăm đến thế so
với tiếng kêu đã bật lên. Vậy mà mỗi lần Rivière đều nghe được âm vang
yếu ớt của nó trong tiếng chuông điện thoại kín đáo kia. Và, mỗi lần, nhìn
những cử động của người nhân viên trực mà cảnh cô đơn đã làm cho thành
chậm chạp như người bơi giữa hai luồng nước, rồi sau đó từ vùng tối trở lại
chỗ có ánh đèn như người hụp lặn ngoi lên, Rivière đều thấy những cử
động của anh ta như thể nặng trĩu những bí mật.
- Cứ ngồi đó. Để tôi nghe.
Rivière nhấc ống nghe, nhận lấy tiếng vo ve của đời.
- Rivière đây.
Một vài tiếng xôn xao nho nhỏ, rồi một tiếng nói rành rọt:
- Ông nói chuyện với chạm vô tuyến điện.
Lại xôn xao nữa, tiếng xôn cao của cái phích cắm vào tổng đài, rồi một
tiếng nói khác:
- Trạm vô tuyến điện dây. Chúng tôi thông báo tới ông các bức điện.
Rivière ghi lại và gật gật đầu.
- Được… được…
Không có chuyện gì quan trọng. Những bức điện định kỳ về công việc.
Rio-de-Janeiro hỏi xin một chỉ dẫn. Montevideo báo cáo thời tiết, và