BAY ĐÊM - Trang 35

thế lực tối tăm không khi nào con người đụng tới được nếu không đụng
chạm tới mọi người. Nếu ta hết sức công bằng, mỗi chuyến bay đêm sẽ là
một khả năng chết chóc”.

Ông chợt thấy một chút mệt mỏi vì đã vạch ra con đường ấy một cách

cứng rắn đến thế. Ông nghĩ rằng tình thương là điều tối đẹp. Tay ông vẫn
giở đều những tờ công văn trong lúc ông vẫn đắm chìm trong mơ tưởng:

“… còn với Roblet, kể từ ngày hôm nay, sẽ không còn là người trong đội

ngũ nhân viên chúng ta nữa”.

Ông nhớ lại ông già phúc hậu đó và cuộc nói chuyện bữa chiều:
- Biết làm thế nào, đã nói đến làm gương thì phải làm gương.

- Nhưng thưa ông… thưa ông… Mới có một lần, một lần duy nhất, ông

nghĩ coi! Và tôi đã làm việc suốt cuộc đời!

- Cần phải nêu một tấm gương.
- Nhưng, thưa ông!... Xin ông coi, thưa ông!

Thế rồi có cái ví tàng kia cùng tờ báo cũng kia trong đó có hình Roblet

trai trẻ đứng chụp cạnh một chiếc máy bay.

Rivière nhìn thấy đôi bàn tay già nua run rẩy trên cái vinh quang thơ

ngây ấy.

- Đây là từ hồi 1910, thưa ông… Chính tôi đã lắp ở đây chiếc máy bay

đầu tiên của Argentina! Nghề hàng không từ năm 1910… Thưa ông, hai
mươi năm rồi! Vậy, làm sao ông có thể bảo rằng… Còn bọn thanh niên
nữa, thưa ông, họ sẽ cười đến thế nào ở xưởng!... Ôi chao, họ sẽ được mẻ
cười.

- Điều đó tôi không quan tâm.
- Còn con cái tôi nữa, thưa ông, tôi còn con cái!
- Tôi đã nói với ông rồi: tôi mời ông xuống làm lao công.

- Tư cách của tôi, thưa ông, còn tư cách của tôi chứ? Ồ, thưa ông, hai

mươi năm trong nghề hàng không, một công nhân già như tôi.

- Làm lao công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.