BAY ĐÊM - Trang 62

Trong những luồng khí xoáy nhồi vào anh như những nhat thúc đập phá,

để tay lái bớt lắc, anh phải dùng hết sức bám chặt vào, nếu không những
cơn lắc sẽ cứa đứt cáp điều khiển. Anh vẫn bám vào đó. Thế rồi anh bỗng
không còn thấy cảm giác ở đôi tay tê dại vì quá sức. Anh muốn cựa quậy
ngón tay xem tay nói gì với mình: anh không rõ các ngón tay có tuân lệnh
anh không. Chỉ có cái gì đó kỳ lạ ở tận cùng đôi cánh tay anh. Chỉ còn là
những miếng da thuộc không cảm giác và mềm nhũn. Anh nghĩ: “Phải
tưởng tượng hết sức là mình đang nắm…” Anh không rõ ỹ nghĩ mình có
truyền được tới đôi tay không. Và khi anh nhận ra tay lái bị lắc chỉ vì thấy
đau ở vai: “Sẽ tuột nó mất. Tay mình mở ra thôi…” Nhưng anh run sợ thấy
mình đã dám nghĩ những lời như thế, vì lần này anh tưởng như tay mình
đang phục tùng cái sức mạnh âm u của điều vừa nghĩ thành hình ảnh, và
chúng đang từ từ mở ra để nộp anh cho bóng tối.

Anh lẽ ra có thể đầu tranh thêm nữa, có tìm một cơ may: không có cái

định mệnh bên ngoài con người. Nhưng có một cái định mệnh bên trong
con người: sẽ tới cái phút giây con người thấy mình vô cũng nhỏ yếu; khi
ấy các sai lầm cuốn hút ta như cơn choáng váng.

Và chính vào phút giây ấy, trong một lúc khi cơn bão rách ra, giống như

một cái mồi độc chết người ở đáy nơm, bên trên đầu anh thấy lóe sáng mấy
ngôi sao.

Anh phán đoán đúng đó là một cái bẫy: ta nhìn rõ ba ngôi sao ở một lỗ

hổng trên bầu trời, ta bay lên cao tới chúng, sau đó ta không thể nào xuống
nổi, ta mắc kẹt ở đó, răng cắm ngập vào các vì sao…

Nhưng anh đói ánh sáng, đến nỗi anh vẫn bay lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.