đi Santos, mẹ kiếp!” Chị ngẩng lên nhìn người đó với vẻ ngạc nhiên vô
hạn. Rồi nhìn lên bức tường có treo tấm bản đồ. Môi chị hơi rung lên, khẽ
rung.
Chị ngượng ngùng đoán ra rằng ở đây chị biểu hiện một chân lý thù địch,
hầu như chị lấy làm tiếc đã tới đây, chị những muốn trốn đi nhưng lại kìm
giữ được, sợ rằng lại càng bị để ý quá mức, chị không dám ho, không dám
khóc. Chị thấy mình khác lạ, không đúng chỗ, như thể trần truồng. Nhưng
thực trạng của chị khá mạnh, khiến cho các cặp mắt không ngừng vụng
trộm đưa lên trên gương mặt chị. Người đàn bà này đẹp quá. Chị làm cho
mọi người thấy rõ cái thế giới thiêng liêng của hạnh phúc. Chị làm cho mọi
người thấy khi con người hành động, họ vô tình động chạm tới một vật liệu
cao quý biết chừng nào. Dưới biết bao cặp mắt nhìn, chị nhắm mắt lại. Chị
làm cho mọi người thấy họ có thể vô tình hủy hoại một cảnh yên tĩnh như
thế nào.
Rivière tiếp chị.
Chị tới đây biện hộ một cách nhút nhát cho những bông hoa của chị, cho
cà phê chị đã pha rồi, cho da thịt trẻ trung của chị. Một lần nữa, trong cái
căn phòng càng lạnh thêm này, chị lại khẽ run cặp môi. Chị cũng bộc lộ ra
cái thực trạng không thể biểu đạt nổi của mình trong cái thế giới khác lạ
kia. Mọi cái gì trỗi dậy trong chị của một tình yêu hầu như hoang dại, vì nó
đã quá nồng nàn, hỉ xả, tới đây chị cảm thấy nó mang một bộ mặt không
đúng chỗ, vị kỷ. Chị chỉ muốn chạy trốn.
- Tôi quấy rầy ông…
- Thưa bà, Rivière nói với chị, bà không quấy rầy! Khốn thay, thưa bà, bà
và tôi, chúng ta không thể làm gì hơn là đợi chờ.
Chị khẽ nhún vai và Rivière hiểu cái nhún vai có ý nghĩa gì: “Để làm gì
nhỉ cây đèn, bữa an dọn sẵn kia, những bông hoa kia mà ta sắp thấy lại…”
Một bận có một bà mẹ trẻ đã tâm sự với Rivière: “ Cái chết của con tôi, tôi
vẫn chưa làm sao hiểu nổi. Chính những điều lặt vặt lại đau lòng, quần áo
nó tôi tìm thấy, và nếu giữa đêm tỉnh giấc, cái tình cảm vẫn cứ dâng lên