BẦY HẠC - Trang 157

Thực sự cả người cô đã mệt mỏi, trên lưng đầm đìa mồ hôi, chiếc
váy chiffon của cô đã sớm ướt đẫm.

Giờ phút này Chử Điềm cảm thấy hối hận. Đang do dự có nên gọi

điện thoại cho Từ Nghi đến đón hay không thì ông cụ đã dừng lại,
chỉ về phía bên phải ngã tư đường phía trước, ông nói:

“Quẹo hướng đó đi hai trăm mét là đến, nơi đó không cho phép

người lạ ra vào bừa bãi, tôi không thể đưa cháu vào được.”

Chử Điềm vô cùng biết ơn ông, tiễn ông cụ đi rồi mới cầm đồ đi

vào trong. Đi không bao xa đã nhìn thấy một trụ sở lớn được xây
tường chắn xung quanh. Bên ngoài trụ sở dựng một tấm bảng, trên
đó viết tám chữ to “Vệ binh thiêng liêng bất khả xâm phạm”. Lòng
dạ Chử Điềm nhẹ nhõm hẳn, tìm được đúng chỗ rồi, không bị lạc
đường. Nhất thời bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô bước nhanh đến, nhìn thấy anh lính gác đứng ngoài cổng, vốn

định bắt chuyện chào hỏi, nhưng trong lúc thoáng nhìn vào bên
trong, Chử Điềm đã đứng sững sờ.

Đập vào mắt là hai tòa doanh trại cao hai tầng đối diện cổng ra

vào. Hai bên con đường chính từ tòa nhà nối thẳng ra cửa lớn, mỗi
bên dựng hai giá mây, trên đó mọc đầy rau quả sum suê. Còn bên
phải tuyến đường chính lại có một dãy làn nhựa to. Ngay giờ phút
này, trong đầu Chử Điềm hiện lên hai chữ: Nông trường.

Đơn vị mới mà Từ Nghi nói... chính là nông trường này sao?

Sau khi nhận ra điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xíu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.