BẦY HẠC - Trang 159

“Em không vào!” - Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.

Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau,

nhưng bây giờ ngay cả cửa cô cũng không bước vào, như vậy rắc rối
to rồi! Từ Nghi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang vây ở
cổng nông trường hóng hớt. Sau khi ra hiệu bằng mắt đuổi đi, anh
bước đến, quang minh chính đại ôm chặt eo Chử Điềm, khẽ nói bên
tai cô:

“Không thể cứ đứng đây mãi được. Ngồi xe suốt buổi chiều, lẽ

nào em không mệt à?”

Còn có mặt mũi nói vậy hả?! Chử Điềm quay ngoắt lại.

“Ai bảo anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường.

Sớm biết xa như vậy em nhất định không tới đâu!”

Tức tối xong mới ý thức được mình vừa oán trách vừa nũng nịu

với anh, thật chẳng có khí thế gì cả. Chử Điềm hất cằm lên, trợn
trừng mắt nhìn anh.

Lúc này Từ Nghi mới phát hiện mắt cô ửng đỏ, xem ra rất lo lắng

đây mà. Anh bất giác ôm lấy cô, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.

“Anh làm gì thế?” - gương mặt Chử Điềm đỏ bừng.

“Có đi theo anh vào không?” - Từ Nghi cúi đầu nhìn cô, vòng tay

chẳng hề nới lỏng.

Chử Điềm quay đầu đi, không nói lời nào. Sống chung với nhau

lâu như vậy, cô không học được gì ở anh, chỉ học được lúc tức giận,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.