BẦY HẠC - Trang 162

Từ Nghi không nói hai lời đã cầm lấy đôi đũa của cô ăn hết sạch

phần cơm còn dư lại. Lúc anh ăn, Chử Điềm chỉ ngồi bên cạnh ngắm
nhìn. Đã một tháng không gặp, hình như anh lại đen hơn một chút,
làn da nâu tô đậm nét rắn rỏi. Lúc mới biết nhau, Chử Điềm cũng rất
thèm muốn “sắc đẹp” của anh. Bây giờ so với khi đó, cô cảm thấy
người đàn ông này không chỉ có tướng mạo ưa nhìn, mà tính cách
cũng chín chắn và trầm ổn. Nói tóm lại là rất nam tính.

Con nước xong, Từ Nghi có việc phải làm. Nhân lúc Từ Nghi

không có ở đây, Chử Điềm mang quần áo anh vừa thay ra và chiếc
váy mình mặc trên đường tới đây đi giặt. Vừa vắt khô định đem ra
ngoài phơi thì trời đột nhiên sấm chớp đùng đoàng, chỉ trong chốc
lát mưa đã trút xuống ào ạt. Ngán ngẩm nhìn trời, cô đành mang
quần áo phơi ở nhà tắm công cộng. Nhà tắm bình thường nối liền
với nhà vệ sinh, tuy tầng này không có ai, nhưng Chử Điềm vẫn sợ
gặp phải người khác, cô không dám ở lâu, phơi quần áo xong liền
vội vã trở về phòng.

Vị trí nông trường chếch về phía Bắc so với trung tâm thành phố

B, hiện giờ trời đổ mưa, không bao lâu sau buổi cơm chiều thì sắc
trời đã tối hẳn.

Cơn mưa ngoài kia càng lúc càng nặng hạt, cả buổi tối không có

chỗ nào để đi, Chử Điềm thấy thế dứt khoát ở trong phòng. Cô định
nói chuyện đàng hoàng với Từ Nghi, bắt anh khai báo rõ ràng mười
mươi cho cô biết.

Từ Nghi làm xong việc trở về thì đã thấy Chử Điềm bày ra bộ

dáng nghiêm trang, anh không cảm thấy sợ mà là buồn cười. Cô gái
xinh đẹp này lúc không cười thì đẹp theo kiểu lạnh lùng quý phái,
nhưng tuyệt đối không có vẻ hà khắc. Cho nên cô không tỏ vẻ hung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.