BẦY HẠC - Trang 192

bảy mét vuông thôi, như vậy có chịu không?”

Khi được gọi về trung đoàn thiết giáp, anh sẽ lên chức tiểu đoàn

phó, theo như chính sách, Chử Điềm quả thật có thể tùy quân rồi.
Đây là chuyện anh biết trước khi tới nông trường, nhưng trước mặt
cô anh không nhắc đến bởi vì điều kiện bên đó quá tệ hại, sợ Chử
Điềm chịu thiệt thòi. Theo như hoàn cảnh trưởng thành của cô, căn
nhà đang sống đó cũng không thể gọi là lớn.

“Hơi nhỏ thật, nhưng dù sao chỉ có hai người chúng ta sống, kiểu

gì cũng đủ ở thôi.” - Chử Điềm càng nghĩ càng phần khởi - “Có thể
mang một ít đồ qua đó, đồ còn lại thì để ở nhà cũ, nếu cần thì lái xe
về nhà lấy. Đúng rồi, xe của em chắc là có thể lái đến đó chứ?”

Từ Nghi buồn cười: “Có thể.”

Chử Điềm vỗ tay bôm bốp:

“Vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề, giao thông thuận tiện là

được rồi. Lúc đó mỗi tuần em có thể miễn cưỡng giảm bớt số lần ra
ngoài, nhân tiện có thể tiết kiệm được một mớ tiền.”

“Khu gia thuộc có tuyến xe buýt đặc biệt, không cần em lái xe.”-

Từ Nghi nhắc nhở cô.

Chồng cô vẫn không an tâm về khả năng lái xe của cô, có điều

Chử Điềm không thèm tranh cãi với anh, cô vui vẻ khen anh:

“Vậy thì anh lái, dù sao anh lái cũng giỏi hơn em.”

Đáng lẽ anh chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng nghe cô nói vậy,

ngày tùy quân dường như đã ở trước mắt, mà còn là ngày tháng tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.