Phùng Kiêu Kiêu lo sợ hỏi. Phó Dục Ninh thoáng do dự:
"Trước khi Điềm DIềm vào phòng mổ em đã hỏi nó chưa?"
"Hỏi rồi ạ, cậu ấy nói không cần."
Phùng Kiều Kiều kể lại lời Chử Điềm cho Phó Dục Ninh nghe.
"Vậy thì thôi." - Phó Dục Ninh thở dài nói với Phùng Kiêu Kiêu -
"Tối nay cực cho em rồi, cũng cảm ơn em nhiều. Bây giờ không còn
sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Phùng Kiêu Kiêu ngoài miệng bảo vâng nhưng vẫn ngồi cùng bà
thêm chốc lát nữa mới ra về. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu đi, chừng nửa
giờ sau thì mổ xong, quá trình vô cùng thuận lợi. Chử Điềm được
đưa vào một phòng bệnh bình thường, Phó Dục Ninh đi theo, nhìn
vẻ mặt tái nhợt rõ mồn một sau phẫu thuật của cô mà có chút đau
lòng.
Hai giờ đêm, Chử Điềm hết thuốc mê dần tỉnh lại. Căn phòng
bệnh một người chỉ bật một cây đèn bàn nhỏ trong góc, cả căn
phòng mờ tối. Đầu óc Chử Điềm trống rỗng, trợn tròn mắt nhìn trần
nhà, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở đâu. Cô khẽ nhích người,
không cẩn thận đụng phải vết thương, không nhịn được hít vào một
hơi.
Tiếng hít khe khẽ này đã kinh động đến Phó Dục Ninh đang nghỉ
ngơi trên ghế salon bên cạnh. Bà cuống quít đứng dậy, đi đến bên
giường Chử Điềm, bật đèn đầu giường lên:
"Tỉnh rồi hả? Đừng cử động, mau nằm xuống, động đến vết
thương đau đấy."