BẦY HẠC - Trang 225

Chử Điềm ngẩn người nhìn đăm đăm cảnh sắc tờ mờ bên ngoài

cửa sổ. Nhớ lại tối hôm qua, quả thật là một đêm vô cùng hỗn loạn.
May mà có Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh, nếu một mình cô ở nhà
chắc phải mất chút thời gian mới có thể đến bệnh viện, quá trình kia
sẽ tương đối đau khổ.

Nhìn Phó Dục Ninh đang nghỉ ngơi bên cạnh, tâm trạng Chử

Điềm hết sức phức tạp. Một năm trước dù thế nào cô cũng không
ngờ sẽ có một ngày cô nằm trong bệnh viện thành phố B, vừa mới
tỉnh lại sau ca mổ, mà người ở bên cô lại là cô út của Từ Nghi. Trong
lòng cảm thấy an ủi phần nào, dù sao cô út cũng là người có liên
quan đến anh.

Nghĩ như vậy, Chử Điềm lại từ từ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại trời đã

sáng rồi. Phó Dục Ninh không có ở đây, y tá đến kiểm tra phòng,
thuận tiện truyền dịch cho cô. Mạch máu trên mu bàn tay Chử Điềm
rất nhỏ, nên truyền hai bình dịch đã tím bầm cả lên. Cô vừa liếc nhìn
đã quay đi, không dám nhìn thêm nữa.

Mới vừa treo bình dịch lên, Phó Dục Ninh đã quay lại, trong tay

bà xách túi đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thấy Chử Điềm liền hỏi:

"Còn đau không?"

"Cũng tạm ạ." - Chử Điềm le lưỡi.

"Chịu đựng một chút." - Phó Dục Ninh nói - "Hai ngày nay là khó

chịu nhất, sau đó sẽ khá hơn. Dù sao chỉ có một mình con ở nhà nên
cứ ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, cô mới vừa tạt qua nhà con một
chuyến, mang đến ít đồ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.