BẦY HẠC - Trang 228

Chử Điềm ngỡ ngàng, quả thật cô đã dối gạt Phó Dục Ninh, cô

chẳng liên lạc với ai cả. Bởi vì cô biết tất cả mọi người đều có công
việc, dù tình cảm có thân thiết hơn nữa cũng không thể làm phiền
người ta. Thật không ngờ... vậy mà cô út lại nhìn ra.

Cô út này đúng là chẳng khác gì thần thánh. Chử Điềm cảm thán

trong lòng một phen, khẽ mỉm cười với người phụ nữ trung niên:

"Chị Khương, thế thì làm phiền chị vậy."

Chị Khương là một người chăm sóc bệnh nhân có kinh nghiệm

nhiều năm, thích sạch sẽ, tay chân không chỉ nhanh nhẹn mà tính
cách còn hiền hòa, dường như có thể thân thiết với bất cứ ai vậy. Có
chị ấy ở bên, hai ngày đầu sau phẫu thuật là khó chịu nhất, thế
nhưng Chử Điềm lại cảm thấy trôi qua không hề đau đớn chút nào.

Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật, rốt cuộc có thể xuống giường,

mà còn thuận lợi xì hơi, có thể ăn một chút thức ăn lỏng. Bởi vì bụng
trướng nên hai ngày nay Chử Điềm không ăn gì nhưng vẫn không
thấy đói, chị Khương thấy cô ốm yếu có vẻ đau lòng.

"Bệnh một lần không chừng lại gầy đi vài kí, để chồng em nhìn

thấy e là sẽ đau lòng."

Đây là lần đầu tiên chị Khương nhắc đến Từ Nghi trước mặt cô,

chắc hẳn trước đó đã được nghe Phó Dục Ninh kể về anh. Chị ấy nói
xong liền hối hận, ngẩng đầu dè dặt nhìn cô.

Chử Điềm nở nụ cười vì phản ứng của chị ấy:

"Chị cũng biết hả? Chồng em là lính, còn đẹp trai nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.