BẦY HẠC - Trang 229

Cô vừa nói vừa vội nhấn vào ảnh trên điện thoại cho chị ấy xem.

Chị Khương liếc nhìn:

"Đúng là chàng trai tuấn tú lịch sự, rất xứng với em."

Chử Điềm nghe vậy liền cười đến tít cả mắt. Chị Khương nhìn vẻ

mặt cô, hơi cảm khái: "Đẹp trai có ích gì đâu, vợ bệnh cũng không
thể ở bên. Một cô gái yếu ớt như vậy sao lại lấy chồng là lính chứ?"
Có điều lời này chị ta chỉ nói thầm trong lòng, không nói trước mặt
cô. Thu dọn xong đồ ăn, chị ta dìu cô đi xuống lầu tản bộ.

Chử Điềm ngại vết mổ đau nên không dám cử động. Nhưng bác

sĩ đã dặn rằng để tránh dính ruột, cô cần phải xuống giường hoạt
động nhiều hơn. Chử Điềm không có cách nào đành phải nhờ chị
Khương dìu, đi qua đi lại ở hành lang bệnh viện. Hơn nữa hai ngày
nay cô bạn thân Hà Tiêu, Phùng Kiêu Kiêu và Phó Dục Ninh đều
đến thăm cô nhiều lần. Vì vậy xét trên tổng thể, Chử Điềm nằm viện
lần này cũng xem như không khó chịu lắm.

Ăn sáng xong, tâm trạng Chử Điềm không tệ, bảo chị Khương

nghỉ ngơi, một mình từ từ đi dạo quanh tầng lầu này. Đêm hôm qua
trời vừa đổ cơn mưa, sáng nay thời tiết thành phố B rất mát mẻ dễ
chịu. Chử Điềm đứng dưới cửa sổ cuối hành lang, dõi mắt trông
theo hàng ngô đồng Pháp xanh biếc hai bên đường, một cơn gió mát
thôi qua, cô khoan khoái híp mắt lại.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Weixin, chuẩn bị "quấy rầy"

đồng chí "Một Gạch Ba Sao" một chút. Tối hôm qua hai người vừa
nói chuyện điện thoại, Chử Điềm chẳng hề nhắc đến việc mình phẫu
thuật. Không phải không muốn nói với anh, mà sợ anh biết rồi sẽ lo
lắng. Còn không bằng chờ anh chở lại, lúc ấy nói ra anh sẽ dỗ dành
cô. Chuyện này hay hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.