BẦY HẠC - Trang 263

là như vậy. Chử Điềm cảm thấy tim mình đập như trống giục.

Sáng hôm nay, thật ra Từ Nghi rời giường không bao lâu cô đã

tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng cô biết anh đi ra ngoài liền vô
thức đẩy cửa đi tìm anh. Thật ra cô chẳng nghe được là bao những gì
Từ Nghi và cô út nói với nhau. Thứ nhất, lúc đó cô mới tỉnh ngủ nên
vẫn còn hơi mơ màng. Thứ hai, cô nghe được mấy câu sau đầu óc đã
mụ mị. Tuy nhiên, giờ phút nay, cô lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong
lời nói của Từ Nghi, cô cảm thấy miệng khô khốc, lòng nảy sinh một
nỗi hoảng sợ vô cớ.

Nhận thấy tâm trạng của cô bất ổn, Từ Nghi khẽ thời dài đưa tay

từ từ ôm lấy cô.

"Không phải anh cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong,

anh không muốn nói với em những chuyện này."

Chử Điềm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi anh:

"Anh không định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao anh còn muốn

đến bệnh viện?"

Từ Nghi khẽ cau mày, có chút không biết phải giải thích thế nào:

"Thì như anh nói với cô út đấy."

Lý do này, anh cũng không muốn nói nhiều, may mà Chử Điềm

nhanh chóng nhớ ra. Cô mím môi nhỏ giọng nói:

"Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục anh sao?" - nói đến

đây, khóe môi cô hơi nhếch - "Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh
làm phẫu thuật cũng đâu có nói với anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.