BẦY HẠC - Trang 291

Chử Điềm xem xong không nhịn được cảm thán, hiện này ngay cả

dịch vụ tại bệnh viện cũng nhân tính hóa vậy sao? Cô không muốn
bị bệnh nằm viện lần nữa đâu. Nhớ lại quãng thời gian nằm viện
trước đó, Chử Điềm nhớ ra có một việc cô đã quyết định khi nằm
viện, nhưng khi xuất viện vài ngày lại quên béng mất.

Sau khi nhớ lại, cô vỗ trán mình thật mạnh.

Thứ Bảy.

Hiếm có một ngày cuối tuần không phải tăng ca, Chử Điềm ngủ

đẫy giấc, lúc thức dậy đã sắp đến trưa. Tối hôm qua trước khi ngủ
quên kéo rèm cửa sổ, nhưng ánh sáng trong phòng lại rất tối. Chử
Điềm đứng dậy đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đang
mưa tí tách.

Không khí pha lẫn mùi cỏ xanh thoang thoảng vấn vít đầu chóp

mũi, Chử Điềm hít một hơi thật sâu, tinh thần trở nên phấn chấn.
Rửa mặt qua loa, ăn bừa một chút, thay bộ đồ rộng rãi, cô ra khỏi
nhà.

Bên ngoài Bệnh viện đa khoa Quân khu đỗ đầy xe, Chử Điềm trả

tiền xe, may mà cô không lái xe đến. Cô bung ô, đi vào cửa bệnh
viện, băng qua vườn hoa nhỏ, đến tòa nhà nội trú. Nhờ phúc một
tuần nằm viện, cô xem như nắm rõ nơi này.

Tại đầu cầu thang khu nội trú, một nữ bác sĩ quân y mặc áo

blouse trắng đang chờ ở đó. Chử Điềm nhìn thấy liền bước nhanh
đến, chào cô ấy:

“Chị họ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.