BẦY HẠC - Trang 296

Bởi vì sau cơn mưa, người nơi đây cũng không nhiều, cho nên

Chử Điềm rất dễ dàng tìm được Mạnh Phàm. Cô ấy đưa lưng về
phía họ, ngồi trong cái đình nhỏ ở vườn hoa, thỉnh thoảng ngẩng
đầu nhìn trời, bên cạnh có một người đàn ông trung niên cầm khăn
lông và bình nước trong tay, lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy.

Giờ phút này, trực giác của Chử Điềm nói cho cô biết người này là

Mạnh Phàm. Mà lời Phương Triết nói một giây sau cũng đã xác
minh ý nghĩ của cô. Anh ta chỉ chỉ vào đình nhỏ, nói cho cô biết:

“Mạnh Phàm đang ở đó.”

Chử Điềm trông từ phía xa.

“Cô ấy ngồi đó làm gì?”

“Trước kia có một lần, lúc cô ấy ngồi ở đó nhìn thấy một chiếc

máy bay quân sự bay qua đỉnh đầu. Cho nên…”.

Chử Điềm cảm thấy trái tim mình co thắt mãnh liệt, rất lâu không

nói nên lời. Hai người đứng yên tại chỗ trong chốc lát, Phương Triết
quay đầu hỏi cô:

“Muốn đến đó xem thử không?”

Chử Điềm suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu. Tuy nhiên lúc hai người

đang định rời đi, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói:

“Bác sĩ Phương.”

Phương Triết quay đầu lại, thấy rõ ràng người gọi anh ta là Mạnh

Ngọc Hòa. Ông vốn đang ngồi trong đình nhỏ, lơ đãng quay người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.