Từ Nghi có phần không biết phải làm sao, kêu tên cô nhưng lại
không biết nói gì mới tốt. Chử Điềm cũng biết anh nghĩ thế nào, nhỏ
giọng giải thích cho mình:
“Em không muốn làm gì cả, đi gặp ả một lần, hơn nữa còn do ả
gọi điện thoại tìm em trước mà. Được rồi, anh yên tâm đi, không việc
gì đâu.”
Cam đoan xong, cô lập tức cúp điện thoại, lòng rầu rĩ như Từ
Nghi sẽ nhảy thẳng ra ngoài điện thoại bắt cô về nhà vậy. Hai mươi
phút sau, cô đúng giờ đến tiệm cà phê. Nhìn về phía cửa sổ, cô đã
tìm thấy Triệu Tiểu Tĩnh đang ngồi uống nước gần vị trí cửa sổ, thân
thể lọt thỏm trong chiếc ghế, vì vậy thoáng nhìn qua thì không thấy
được cái bụng bầu của ả. Nhưng Chử Điềm và ả đối đầu gay gắt lâu
như vậy đã sớm hiểu được chút tâm cơ cỏn con của ả rồi. Đơn giản
là muốn đợi cô đi vào, đến lúc tận mắt nhìn thấy sẽ cho cô một “sự
ngạc nhiên” to lớn. Bởi vì Triệu Tiểu Tĩnh không thể ngờ rằng cô đã
biết chuyện ả mang thai.
Cô và Triệu Tiểu Tĩnh liếc nhìn nhau, Chử Điềm không nhìn đến
vẻ mặt giả bộ cao quý hào phóng của ả, thanh toán tiền xe, quay
người đi vào tiệm cà phê.
Đẩy cửa xoay của tiệm cà phê, Chử Điềm bước trên đôi giày cao
gót nhỏ từ từ đi về phía Triệu Tiểu Tĩnh. Triệu Tiểu Tĩnh nhìn chằm
chằm cô đi tới không chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhìn cô
nói.
“Tôi nhớ trước khi kết hôn không phải cô còn có xe sao? Sao bây
giờ ra ngoài phải bắt xe vậy hả?”