Hôm qua lúc ra ngoài dạo phố, cô để quên bộ quần áo trong túi
của Hà Tiêu, Hà Tiêu gọi điện thoại đến hỏi cô khi nào đến lấy. Quả
thật Chử Điềm không nhấc người dậy nổi, liền nói ngày khác. Hà
Tiêu nghe thấy giọng nói của cô hơi là lạ, không nhịn được hỏi:
“Sao tiếng cậu nghe ỉu xìu vậy, bệnh rồi hả?”
“Không có.” - sợ bạn thân lo lắng, Chử Điềm xốc lại tinh thần nói
đùa với cô ấy - “Tối qua Từ Nghi về nhà, bọn mình còn đánh nhau
một trận, sao lại bệnh được.”
Hà Tiêu phì cười:
“Mình không tin Từ Nghi sẽ ra tay với cậu đâu, sợ rằng chỉ có bị
cậu bắt nạt thôi.”
Nếu là bình thường, Chử Điềm đã sớm nói cô ấy thiên vị rồi.
Nhưng hôm nay cô lại không phản bác, hai mắt nhìn chằm chằm
trần nhà, mãi lâu sau mới nói:
“Tiếu Tiếu, mình cảm thấy cậu nói rất đúng, đôi khi mình rất
thích rảnh rỗi bới chuyện để làm.”
“Sao đột nhiên lại nói đến việc này?”
“Cũng không có gì. Cảm thấy đôi khi mình không biết thức thời,
bất kể người khác có cần hay không, hoặc có muốn hay không, mình
vẫn luôn hành xử theo ý nghĩ của mình. Trong mắt người khác, có
thể mình là loại người quá nhiệt tình. Trước kia là đối với Từ Nghi,
mình mặt dày mặt dạn đeo đuổi anh ấy như vậy, bây giờ là Mạnh
Phàm… Nghĩ lại, mình thật sự không hiểu nổi mình đang làm gì
nữa.”