BẦY HẠC - Trang 444

“Không có, anh ấy còn đang tập huấn.” - Chử Điềm nhìn Đồ Hiểu

- “Chị đừng gọi điện cho anh ấy.”

“Chị có chừng mực.” - Đồ Hiểu thở dài một tiếng, lại đắp chăn

cho cô, nói với cô bằng giọng dịu dàng như dỗ trẻ con - “Được rồi,
mau ngủ đi.”

Chử Điềm còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng vấn

đề tình cảm có phức tạp và vướng mắc hơn nữa cũng không thể đấu
lại cơn bệnh và tác dụng của thuốc, cô nhìn chằm chằm trần nhà mới
vài phút mà cơn buồn ngủ rũ rượi đã ùa đến.

Cô ngủ đến bốn giờ, mà có lẽ theo bản năng biết có người đang ở

bên cạnh mình, cô ngủ vô cùng an ổn. Khi tỉnh lại kim truyền đã
được rút, chỉ để lại một vết bầm nhàn nhạt. Không biết Đồ Hiểu đã
đi đâu rồi, trong phòng chỉ có một y tá đang bận bịu.

Chử Điềm tốn vài phút mới biết rõ bây giờ mình đang ở đâu, cô

gọi y tá, hỏi cô ta Đồ Hiểu đâu với giọng khàn khàn. Cô y tá lảnh lót
đáp:

“Nửa tiếng trước có một bệnh nhân đến, chủ nhiệm khoa chỉnh

hình nghe nói bác sĩ Đồ ở đây liền chỉ đích danh bảo cô ấy qua. Nếu
cô có chuyện gì thì tôi gọi điện cho cô ấy giúp cô.”

Chử Điềm khẽ ho, lắc đầu:

“Tôi không sao, để chị ấy làm việc trước đi.”

Ngủ một giấc tỉnh lại, Chử Điềm cảm thấy mình đã thoải mái hơn

rất nhiều. Cô đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, phát hiện
trời đã đổ tuyết. Tuy chỉ là hạt tuyết bay bay, nhưng hiện giờ mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.