Để lại câu nói này, Chử Điềm đóng sầm cửa, bước thẳng đi mà
không quay đầu lại. Một đoạn đường ngắn ngủi từ cổng khu gia
thuộc về đến nhà, Chử Điềm không biết mình đã đi thế nào. Cô ngồi
xuống ghế salon, dù cửa sổ đã đóng kín nhưng cô vẫn cảm thấy
xung quanh mình rét buốt từng cơn.
Chử Điềm rất muốn làm chút gì đó, trong lòng cũng tự nói với
mình trước tiên đừng hoảng hốt. Tuy nhiên đều vô ích, đầu óc cô
vẫn rối như tơ vò, chẳng hề nghĩ ra đầu mối nào cả. Từ tận đáy lòng
cô không tin lời nói của Chử Ngật Sơn, nhưng đồng thời cũng biết rõ
ông ra không có lý do lừa gạt cô, nhất là loại chuyện vất vả lại chẳng
được gì này. Vừa nghĩ như vậy cô lại có chút dao động.
Hai tay không chịu theo khống chế cứ run lên, Chử Điềm cầm
điện thoại di động, muốn gọi cho Từ Nghi, nhưng lại chần chừ vào
giây phút nhấn phím. Sợ hãi, cảm giác sợ hãi vô cớ khiến cô lui bước.
Giờ phút này, cô không còn nhớ những ký ức ngọt ngào đã trải qua.
Trong đầu hiện đi hiện lại hình ảnh một năm cô kiên nhẫn theo đuổi
anh và anh từ chối cô vô số lần. Nhớ đến những chuyện này, tất cả
tự tin trong cô đều mất hết.
Nhìn điện thoại di động, cuối cùng Chử Điềm vẫn vứt nó qua một
bên.
Suốt cả đêm Chử Điềm không quấy rầy bất cứ ai. Cô yên lặng dựa
vào ghế salon, trong đầu mãi trăn trở về mấy câu nói của Chử Ngật
Sơn như bị ma nhập. Đến nửa đêm rốt cuộc thể lực đã cạn kiệt, cô
ngủ thiếp đi. Nhưng lúc sau giờ sáng lại bị tiếng rung của điện thoại
đánh thức.
Chử Điềm choàng mở mắt, nhìn chiếc điện thoại kêu inh ỏi không
ngừng trên bàn trà, đèn màn hình là nguồn sáng duy nhất trong