BẦY HẠC - Trang 457

phòng. Nhìn thấy tia sáng yếu ớt này, sau khi tỉnh dậy tim đập kịch
liệt, sợ hãi trong chốc lát, cô lấy điện thoại đến xem. Chỉ vừa liếc
mắt, Chử Điềm đã cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, không sao
thở nổi.

Là Từ Nghi. Hiện tại mới sáu giờ sáng, người gọi điện thoại đến là

Từ Nghi! Đầu óc Chử Điềm nhất thời trống rỗng, chẳng kịp nghĩ gì
đã lập tức nhấn nút trả lời.

“Điềm Điềm.” - giọng Từ Nghi truyền đến từ đầu bên kia - “Anh

vừa tập huấn xong, mới cầm đến điện thoại. Thấy có rất nhiều cuộc
gọi nhỡ của em, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh nói rất nhanh, kèm theo tiếng gió tuyết bay phấp phới. Thật

ra cô nghe không rõ lắm, hơn nữa đầu óc Chử Điềm còn đang mụ
mị, cô hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì.

“Điềm Điềm?” - không nghe thấy tiếng cô, giọng Từ Nghi thoáng

lo lắng - “Bên này tín hiệu không tốt lắm, có nghe thấy không em?”

“Được…” - Chử Điềm hơi hoàn hồn lại, thuận miệng đáp - “Từ

Nghi, em…”

Thật ra cô rất muốn nói gì đó, nhưng khoảnh khắc cất lời tiếng nói

hơi khàn khàn. Lơ đãng nhìn bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ, đèn
đường bị khúc xạ phát ra ánh sáng màu cam, làm mặt cô chói loà,
nước mắt theo đó liền rơi xuống.

Vào lúc này đây Chử Điềm cảm thấy vô cùng bế tắc, cô nắm lấy

điện thoại, khó khăn lắm mới chờ được cú gọi này, vậy mà lại khóc
đến mức chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.