Cúp điện thoại, khi trở về phòng, Hà Tiêu phát hiện Chử Điềm đã
tỉnh lại, đang nằm ở đó đờ đẫn nhìn rèm cửa sổ.
“Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, hôm nay hiếm khi trời trong đó.”
Kéo xoẹt rèm cửa sổ ra, Hà Tiêu hít vào không khí trong lành,
quay đầu lại nhìn Chử Điềm, phát hiện cô vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn
nhìn về một phía. Hà Tiêu hơi cảm thấy lạ xua xua tay trước mặt
Chử Điềm:
“Điềm Điềm?”
Chử Điềm khẽ chớp mắt, quay đầu lại nói với Hà Tiêu:
“Tiếu Tiếu, tối nay mình có thể ở lại nhà cậu một đêm không?”
Hà Tiêu “À” lên một tiếng, chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng gõ
cửa. Cô ấy tiện tay đưa cho Chử Điềm một chiếc áo liền vội vàng ra
mở cửa.
Chử Điềm có chút lười biếng cầm chiếc áo khoác lên người, ngồi
trước bàn trang điểm qua loa, cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cột tóc
xong ngồi ngẩn ngơ chừng năm phút mới chậm chạp đứng dậy
chuẩn bị đi rửa mặt.
Trong khoảnh khắc kéo cửa ra, cô bỗng nghe thấy một giọng nói
quen thuộc, thoáng chốc đã giữ chặt chân cô lại. Không kịp trốn
tránh, thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn lại đã lập tức nhìn thấy chủ
nhân của giọng nói kia. Trong nháy mắt cô có chút bối rối.
Từ Nghi đang đứng ở cửa nói chuyện với Hà Tiêu, lúc nhìn thấy
cô tất cả lời nói bỗng nghẹn lại, mắt gợn lên tia sáng. Hai người cứ