BẦY HẠC - Trang 470

Tiếng nói của Chử Điềm có chút mâu thuẫn. Từ Nghi biết rõ ý

trong lời nói của cô, nhưng anh không lên tiếng. Im lặng như thể cú
điện thoại hôm đó, khiến cho trái tim Chử Điềm nguội lạnh. Cô nghĩ
không ra tại sao người đàn ông này lại có thể như thế, lừa gạt cô
cũng lừa gạt chính bản thân anh. Cô đã nói đến mức không thể nói
hơn được nữa, nhưng anh vẫn không chịu cho cô một lối thoát, cứ
như thế nhìn cô khó xử.

Chử Điềm không muốn nhìn thấy anh nữa, quay người định đi

thì lại bị anh nắm tay kéo lại, ôm chặt lấy cô. Chử Điềm ra sức vùng
vẫy muốn tránh khỏi ngực anh, nhưng trước anh, sức lực của cô yếu
ớt như một con kiến, dù thế nào cũng phải mặc cho anh bóp nghiến
vo tròn. Quả thật Chử Điềm muốn bùng nổ, cô đá anh như nổi điên
nhưng vẫn vị anh kiềm giữ chặt chẽ.

Cô cũng cắn anh, cắn cánh tay và bả vai anh, cắn đến mức cằm cô

tê dại, cắn đến mức toàn thân anh căng cứng. Như thể mất hết tất cả
lý trí, anh cúi đầu xuống hôn cô, đưa cánh môi mềm mại nhất để cô
trút giận. Mà giờ phút này, Chử Điềm lại chẳng còn chút sức lực
nào, cô rũ người trong ngực anh, khóc nức nở. Trong miệng có mùi
máu tươi nhàn nhạt, đó là bởi vì cô mới vừa cắn rách môi anh.

“Từ Nghi…” - cô khóc đến mức không thở nổi - “Em… em ngốc,

em không thông minh, nhưng em không phải con ngu.”

“Đều đã qua rồi.” - Từ Nghi cũng khản tiếng không nói được một

câu rõ ràng - “Điềm Điềm, chúng ta có thể đừng nhắc đến nữa
không?”

Lúc Hà Tiêu trở về, cửa phòng ngủ đóng kín mít. Từ Nghi đang

ngồi trên ghế salon, nhìn về phía trước với ánh mắt đờ đẫn. Hà Tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.