Hà Tiêu lập tức tỉnh lại, cô trở mình nhìn Chử Điềm, phát hiện hai
tay Chử Điềm vẫn đặt lên chăn, mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt bình tĩnh,
dường như câu nói kia không phải phát ra từ miệng cô ấy vậy.
“Sao lại thế được?” - Hà Tiêu nhét tay Chử Điềm vào chăn -
“Đừng nghĩ vẩn vơ, mau ngủ đi.”
Chử Điềm ngoan ngoãn để Hà Tiêu dém góc chăn cho mình, nhìn
vẻ mặt căng thẳng của cô ấy lại bật cười. Nằm trong tấm chăn ấm
áp, tâm trạng của cô dường như cũng không còn tệ nữa.
“Thật đó, Tiếu Tiếu.” - trong bóng tối, cô nói thật khẽ - “Trước kia
lúc theo đuổi Từ Nghi, bao giờ mình cũng nghĩ nếu ngày đó không
tham gia hoạt động hữu nghị ở nông trường thì tốt biết bao, như vậy
sẽ không gặp anh ấy. Lúc đau lòng vì bị anh ấy từ chối, mình liền
nghĩ, không thích anh ấy là tốt rồi. Mình cũng nghĩ, việc gì phải luôn
tốn công tốn sức mà chẳng được kết quả tốt đẹp chứ. Trong lòng
cũng đã tự nói với mình vô số lần, từ bỏ đi. Nhưng tại sao mình vẫn
thích anh ấy như vậy chứ. Tiếu Tiếu, mình đúng là tự làm tự chịu
mà.”
Nói xong, lòng cô đượm buồn. Hà Tiêu không biết an ủi cô thế
nào, một lúc lâu sau mới nói:
“Tuy mình không biết, cũng không hỏi tại sao hai người cãi nhau.
Mình chỉ hỏi cậu, bình thường Từ Nghi đối với cậu tốt không?”
Chử Điềm im lặng hồi lâu. Anh có đối tốt với cô không?
Nếu như nói không tốt, có lẽ cô thật sự sẽ tìm được một đống lý
do. Bình thường anh rất ít ở nhà với cô, có chuyện gì cũng giấu kín
không bao giờ nói với người khác, bề ngoài có vẻ ôn hoà nhưng thật