BẦY HẠC - Trang 481

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, trong phòng chỉ có

tiếng hít thở và tiếng bông tuyết rơi trên cửa sổ. Qua hồi lâu, lâu đến
mức Chử Điềm cho rằng Hà Tiêu không để ý đến mình nữa thì bỗng
nghe thấy cô ấy hỏi:

“Sẽ không đâu, Điềm Điềm.”

Giọng điệu của cô ấy chắc chắn và kiên định, Chử Điềm nghe mà

trái tim se thắt, hốc mắt nóng lên. Đến cuối năm nay họ đã kết hôn
đầy một năm. Giờ phút này hồi tưởng lại tình cảnh ban đầu quyết
định lấy nhau, vẫn rõ ràng như ở trước mắt.

Cô chưa từng nói với bất cứ ai về tối hôm đó, bao gồm cả Hà Tiêu.

Cũng không phải là nói không nên lời, mà tối hôm đó rất giống một
giấc mơ, cô sợ cô vừa nói ra thì giấc mơ sẽ kết thúc. Nhưng Chử
Điềm biết, cô mãi mãi không bao giờ quên ngày đó.

Vào tầm này năm ngoái, chính là lúc cô không từ biệt mà rời khỏi

thành phố B, rời khỏi Từ Nghi, trở về Tứ Xuyên. Trước khi đi, cô đến
đơn vị, muốn gặp Từ Nghi một lần. Nhưng rất không khéo là hôm
đó anh không ở đơn vị.

Trước khi đến cô cố ý cắt tóc, muốn dùng tư thái trẻ con này cắt

đứt với Từ Nghi, với một năm theo đuổi này. Nhưng lúc biết Từ
Nghi không có ở đó, trong lòng cô có chút may mắn lại có chút buồn
bã.

Khi đó bệnh tình của mẹ đã không được lạc quan nữa, không thể

trông cậy vào người cha Chử Ngật Sơn được, cho nên trở về chuyến
này cô đã quyết định không quay lại nữa. Cô không thể chạy loạn
khắp nơi như trước đây, cô phải ở nhà, chăm sóc mẹ thật tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.