BẦY HẠC - Trang 482

Chử Điềm từng tưởng tượng, lúc thật sự muốn từ biệt Từ Nghi,

nhất định phải trang điểm thật đẹp, phải ngay mặt nói với anh: “Từ
Nghi, từ hôm nay trở đi, tôi hoàn toàn từ bỏ anh.” Sau đó cho anh
một cái tát, tạm thời coi như bồi thường một năm theo đuổi.

Thế nhưng anh lại không có ở đó. Khoảnh khắc ấy cô rất muốn

biết, đến tột cùng tại sao ông trời phải sắp đặt như thế, ngay cả một
lần từ biệt hoàn mỹ cũng không chịu cho cô. Cô ra vẻ bình tĩnh rời
đi, nhưng lúc đi xe trở về lại không để ý đi đến người bên cạnh mà
gào khóc trong ánh nắng, trong lòng mắn Từ Nghi hết lần này đến
lần khác.

Người đàn ông này thật sự là tên khốn, tên đại khốn!

Trong lòng cô mắng anh một nghìn lần một vạn lần, đồng thời

cũng tự nói với mình một nghìn lần một vạn lần, dù anh có khốn
kiếp thế nào đi nữa, sau này có thể cô sẽ thật sự không gặp được anh
nữa.

Sau khi khóc lớn một trận, cô bình tĩnh lại. Nghỉ việc, thu dọn

hành lý, trở về Tứ Xuyên.

Mẹ chuẩn bị cho cô một món “quà lớn”, tối đó cô vừa về đến nhà

mẹ liền ngất xỉu nhập viện. Một bữa cơm nóng hổi còn chưa được ăn
đã phải lái xe đưa mẹ đến bệnh viện. Thời gian cấp cứu kéo dài bao
lâu, cô đợi ở bên ngoài bấy lâu, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được
gì. Sau khi phẫu thuật, đưa mẹ đến phòng bệnh thu xếp ổn thoả đã
là rạng sáng. Lúc đi lấy thuốc cho mẹ, thình lình hắt hơi một cái, cô
mới phát hiện vừa rồi mình vội vàng ra ngoài nên chỉ mặc chiếc áo
len mỏng manh mà không mặc áo khoác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.