Lần này cô lại để quên áo khoác ở phòng bệnh. Nhưng dường
như mùa đông ở quê năm nay đặc biệt lạnh, dù có mặc nhiều quần
áo thì cũng không thể ngăn cơn lạnh này. Vì vậy cô dứt khoát chẳng
buồn quay về lấy, cứ ăn mặc phong phanh như vậy ngồi ở đó, nắm
trong tay tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch nhận được mấy giờ
trước.
Không phải lần đầu tiên cô thấy vật này, nhưng mà lần nào nhìn
thấy nó cũng đủ khiến lòng cô run sợ, bởi vì thứ đó đại biểu là mẹ cô
sẽ thêm một lần giằng co với tử thần. Mỗi lần cô đều cố hết sức lạc
quan và ung dung ứng phó, nhưng lúc này đây, cô lại có một cảm
giác bất lực thăm thẳm, như thể rõ ràng bị bắt nạt nhưng không biết
đi đòi ai. Nghẹn ở trong lòng không thể nhấc lên cũng không thể bỏ
xuống được.
Cô ngồi ở đó không biết bao lâu, lâu đến mức sắp ngủ thì bỗng
nghe thấy tiếng bước chân. Trong cảnh tĩnh lặng, tiếng bước chân
kia nghe có vẻ trầm thấp nhưng vững chãi, dường như đang đi về
phía cô với một sức mạnh khiến người ta an tâm vô cùng. Mà cô như
chịu tác động nào đó, ngẩng đầu lên, mở mắt, xuyên qua làn sương
mỏng manh, thấy rõ hình bóng một người.
Cô nhìn thấy người này liền sửng sốt. Trong đầu như có tia lửa
lốp bốp nổ vang, không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì hết,
trong mắt cô chỉ có bóng dáng người này.
Là Từ Nghi. Người này là Từ Nghi.
Nếu là trước kia, có lẽ Chử Điềm sẽ khóc ngay tại trận. Tuy nhiên
mấy ngày này dường như cô đã trải qua vô vàn khoảnh khắc sống
và chết, thần kinh cô ngược lại không yếu ớt như vậy nữa. Cô ngơ
ngác nhìn anh đến gần, hồi lâu mới từ từ đứng lên.